10/25/2025
"Tôi nói với bác sĩ tâm lý của mình rằng, 'Tôi yêu mẹ tôi... nhưng tôi không muốn ở bên cạnh bà ấy'. Và cô ấy không có vẻ gì là bất ngờ. Cô ấy chỉ trả lời rất nhẹ nhàng, 'Đó không phải là sự căm ghét, đó là nỗi đau buồn. Và tôi thề, những từ ngữ đó đã đánh thức một điều gì đó rất mới bên trong tôi."
Mẩu chuyện ngắn trên mình đọc được ở đâu đó trên mạng, nhưng cũng là một câu chuyện rất phổ biến mình được nghe hằng ngày trong các phiên trị liệu chữa lành từ khách hàng của mình. Điều đấy nói lên một sự thật rằng, rất nhiều người trong chúng ta đang phải mang những sang chấn tâm lý nặng nề từ người mà ta yêu thương nhất. Và để chữa lành những sang chấn ấy, có lẽ điều quan trọng nhất mà ta cần hiểu là - thế nào là tình yêu?
Khi lớn lên trong một môi trường chẳng ai nói cho ta biết tình yêu phức tạp đến mức nào và phải yêu một người khiến ta cảm thấy không an toàn, ta sẽ nhầm lẫn giữa lòng trung thành và tình yêu. Rất nhiều năm, ta phải học cách bỏ qua và tha thứ, chấp nhận và thoả hiệp, bởi vì đó là điều mà 'một đứa con ngoan, một đứa con có hiếu' nên làm. Ta tự nhủ rằng mẹ đã cố gắng hết sức, ngay cả khi 'hết sức' của bà khiến ta phải sống trong lo sợ, thận trọng trong từng lời nói.
Giữa những mệt mỏi và khổ đau, giữa những tức tưởi và tổn thương khi phải mang vác những cảm xúc tiêu cực một mình, ta tự hỏi mình có ghét bà hay không, và sẽ thật tệ hại làm sao khi ta ghét bà - người phụ nữ đã hy sinh cả cuộc đời mình cho ta. Nhưng đó không phải là ghét bỏ, đó là thương tiếc cho chính mình, và thương tiếc cho cả phiên bản người mẹ chưa từng tồn tại của bà. Một người mẹ biết nhìn thấy ta, lắng nghe ta, thấu hiểu ta, bảo vệ, tôn trọng và chấp nhận hoàn toàn con người ta như ta vốn là.
Khi ta phải sống cùng một người mẹ mà cảm xúc của bà sẽ quyết định 'thời tiết' trong nhà, một người mẹ mà tình yêu phụ thuộc vào hành vi của bạn, một người mẹ âm thầm làm lành bằng những hành động chăm sóc sau khi nói những điều khiến trái tim ta tan vỡ. Thì dù ta có lớn đến bao nhiêu, loại tình yêu ấy vẫn sẽ mắc kẹt trong cơ thể ta. Nó dạy ta xin lỗi quá nhiều, nó khiến ta nghi ngờ sự bình yên, nó khiến ta khao khát và đuổi bắt các mối quan hệ hỗn loạn và thất thường - vì nó quen thuộc với những khuôn mẫu tình yêu ta nhận được hồi nhỏ.
Rồi ta trưởng thành - và nhận ra mình kiệt sức. Kiệt sức vì cố gắng làm hoà với một cơn bão. Kiệt sức vì phải giải thích nỗi đau mà người khác không thể nhìn thấy. Kiệt sức vì mang gánh nặng của cảm giác tội lỗi vốn không thuộc về ta. Ta thoi thóp mãi trong sự kiệt quệ ấy, và một ngày, trong ta bật lên lời thì thầm 'Tôi yêu bà, nhưng tôi không cảm thấy an toàn khi ở bên bà.' Khoảnh khắc đó, ta ngỡ mình là kẻ phản bội, ta cảm thấy tội lỗi vì mình là một kẻ vô ơn và bất hiếu, nhưng sự thật đó là lúc sự tự do bắt đầu cất tiếng thở đầu tiên.
Thật đau lòng khi ta yêu, hoặc THƯƠNG ai đó thực sự mà lại phải lựa chọn đứng cách xa họ. Điều đó nghe giống như ta đang quay lưng lại với họ, nhưng nếu không yêu thương họ từ xa, thì ta lại cảm thấy chính tình yêu đó đang gặm nhấm và dần huỷ hoại chính bản thân mình. Nếu không yêu thương họ từ xa, ta sẽ phải tiếp tục bắt mình chịu đựng cảm giác trái tim nghẹt thở mỗi khi ở bên cạnh họ, vai gáy lập tức căng cứng mỗi khi họ bắt đầu nói, và năng lượng tụt đáy không phanh khi họ tiếp tục 'vô thức' dẫn dắt câu chuyện theo cách cũ. Khi đã ý thức được những điều đó, ta bắt đầu phải thấm nhuần sự thật - chữa lành không phải là quay lưng lại với người phụ nữ ta yêu thương nhất, mà chữa lành là quay về với mình.
Là nói rằng, 'Lần này tôi chọn bình yên thay vì tội lỗi. Lần này, tôi chọn bản thân.'
Càng đi sâu vào con đường chữa lành cho chính mình, và chữa lành cho nhiều người khác, mình càng nhận ra rằng dù ở trong vai trò nào (cha, mẹ, con cái, vợ, chồng, đàn ông, phụ nữ,...) thì phiên bản đứa trẻ bên trong mỗi chúng ta là một phiên bản hoàn toàn khác biệt. Tất cả chúng ta đều có nỗi đau, tổn thương, sang chấn, vấn đề riêng và ai cũng cần phải tự ý thức để tự chữa lành cho mình những phần đó.
Người khác không ý thức được những phần chữa lành bên trong họ để mở nút thắt cho bản thân, không có nghĩa là ta cũng không xứng đáng được chữa lành và bình yên - nhất là khi ta đã ý thức được nỗi đau của mình.
Hãy mạnh mẽ và kiên định trong việc chữa lành cho bản thân, để có thể lan toả được ánh sáng đó cho người khác.
ST. Photobypinterest.