06/08/2022
PHỔ HIỀN BỒ TÁT NHẬP TAM MUỘI " NHẤT THIẾT CHƯ PHẬT TỲ LÔ GIÁ NA NHƯ LAI TẠNG THÂN
Trích trong Kinh Hoa Nghiêm ( phần cuối)
Tất cả những hiện tướng mà chúng ta đang nhận thấy , tất cả những hiện tướng mà chúng ta đang nhận biết bằng âm thanh, tất cả những cái đang hiện hữu như thế này, chúng ta hãy quên đi cái thấy đó là mắt , cái nghe đó là tai , quên đi cái đó là xúc chạm nơi thân vì mọi cái trong khoảnh khắc này chỉ là như vậy. Muốn khác hơn mình cũng không khác hơn được , muốn thêm vô thêm cũng không được, muốn bớt ra bớt cũng không được. Nó là như vậy, nó là chính ấy.
Ở đây không có nhận, không có xả, không lấy không bỏ, không có khái niệm đúng sai, không có khẳng định hay phủ định. Không tất cả những cái đó mà vẫn nguyên hiện hữu tất cả mọi thứ thì cái hiện hữu đó là tuớng Như Lai. Tuớng Như Lai là cảnh giới của chư Phật Tỳ Lô Giá Na , chỉ khác nhau từ chữ thôi.
Ngài Phổ Hiền đang ở cảnh giới Vô sai biệt , và nếu như hành giả ở chỗ Hiện Tiền Vô sai biệt này có nghĩa cũng không sai biệt được, dù có nói, dù có suy nghĩ để sai biệt cũng không thể sai biệt được. Nếu ở trong cảnh giới này chúng ta có làm gì thì cũng nguyên là vậy, không thể sai biệt được. Còn nếu như làm gì mà thấy có sai biệt là đã rời cảnh giới này.
Nếu một lần đã tới cảnh giới này, dù cho mình có múa nhảy, la lối, làm tất cả những động dụng ... thì nó vẫn nguyên như vậy không sai biệt là chúng ta đang ở trong đại định Tỳ Lô Giá Na Như Lai Tạng Thân. Thấy sai biệt là thấy sai sự thật tức rớt vô hố sâu rồi. Thật sự định này không phải nhập không phải xuất mà Ngài Phổ Hiền chính là định này, Ngài Phổ Hiền là sự không sai biệt. Tất cả mười phương chư Phật là sự không sai biệt. Tất cả tướng Như Lai là sự không sai biệt. Tất cả pháp giới này là sự không sai biệt. Tất cả các pháp mỗi mỗi sát na đều là cái không sai biệt , Tất cả chúng sanh đang hiện hữu là không sai biệt.
Nếu chúng ta tự tách mình ra khỏi chỗ đó thì mình thấy có sự sai biệt. Chấp nhận sự thật để thấy mình hiện hữu là có sai biệt. Không phải mình nhận cái không sai biệt, không phải mình ngộ cái không sai biệt, không phải mình hiểu cái không sai biệt, không phải mình nhập cái không sai biệt, không phải mình khẳng định hay phủ định cái không sai biệt... mà tất cả mọi cái đều Hiện Hữu là không sai biệt.
Trong khoảnh khắc này không nói là tịnh hay uế , không nói sạch hay nhơ, không phải là sanh không phải là diệt. Không tất cả mọi cái chỉ là sự Hiện Hữu như vậy thôi.
Trong khoảnh khắc hiện tiền này nếu chúng ta đang hiện hữu như vậy thì chúng ta sê hiểu được cảnh giới của Ngài Phổ Hiền. Cảnh giới này vượt tất cả những kiến giải, sở đắc sở chứng, vượt tất cả những ngôn ngữ và nó chỉ là như vậy. Nhưng ở đây không phải là cái như như từ trước nói, không phải là cái từ trước giờ người ta từng học từng hiểu , từng tu, từng chứng, từng đắc. Sự không sai biệt này nó vốn không không gian không thời gian, nhưng nó chỉ trong một khoảnh khắc này không khác . Ai thấy có khác là rớt xuống tầng sâu sanh tử rồi. Dù cho chúng ta có cố nhập định gì cũng là sai sự thật, chúng ta vô cảnh giới nào cũng là sai sự thật. Vì khắp pháp giới này chỉ là sự Vô sai biệt mà thôi.
Chúng ta luôn tìm cái thứ hai, vì có ta nên mình luôn tìm kiếm cái gì đó. Nếu ngay đây cái ta của mình không còn cựa quậy được, không còn khẳng định được cái gì, lúc này mình hoàn toàn bất lực cả thân tâm để vô sai biệt nó tự động vận hành, tự tạo thành sức sống hiện tiền mà quên hắn khái niệm thân tâm. Nếu chúng ta đủ sức để thừa đương việc này, đủ bản lĩnh để buông bỏ tất cả ngay tại chỗ này. Quên hết, buông hết, tan biến hết tất cả những gì đã có đang có và sẽ có từ xưa đến giờ. Dám như vậy thì tại đây cái Hiện Hữu Vô sai biệt vận hành và sức sống này trở thành mảnh liệt. Để ngay tại đây chúng ta không còn tịnh uế nữa, không còn đúng sai nữa.
Muốn tịnh tịnh cũng không được, muốn uế uế cũng không được, muốn đúng không được, muốn sai không được. Ở trong cảnh giới này hoàn toàn là như thế. Còn nếu chúng ta chưa tan được trong cảnh giới vô sai biệt này thì mình sẽ có rất nhiều sai biệt, động một chút là sai biệt. Nhưng khi đến cảnh giới này rồi có động cũng không sai biệt. Đây là cái khác nhau giữa người đến và người chưa đến.
Cái vô sai biệt là nền tảng sống của tất cả muôn loài muôn vật ở khắp pháp giới mười phương này. Không có chỗ nào mà không hiện hữu vô sai biệt cả. Nếu chúng ta học Phật mà không tan vào Vô sai biệt thì việc học Phật của chúng ta không có giá trị gì!
*****
" Hít vào phước huệ viên mãn
Thở ra tròn đầy yêu thương "