07/12/2025
Chỉ một tuần sau khi mua cây vàng đầu tiên của hai vợ chồng, tôi bàng hoàng phát hiện nó biến mất không dấu vết. Hỏi chồng không biết, hỏi mẹ chồng thì bà chối, lại còn nằng nặc đòi về quê đúng lúc nhạy cảm khiến lòng tôi dậy sóng nghi ngờ. Nhìn bà ôm khư khư chiếc túi cũ, bước chân vội vã ra cổng, tôi không kìm được mà mở ra kiểm tra. Nhưng vừa hé lớp khóa, thứ nằm bên trong khiến tôi chết lặng…Từ ngày con dâu tôi – vợ tôi – mang thai, mọi thứ trong nhà gần như đảo lộn. Chưa kịp quen với việc chuẩn bị làm cha mẹ thì tin bố chồng tôi mất vì đột quỵ ập đến. Hai vợ chồng tôi vội vã khăn gói về quê lo hậu sự cho ông. Đám tang xong xuôi, nhà chỉ còn lại mẹ chồng – bà thương, già yếu, bệnh tật dậy hành liên miên. Nghĩ cảnh bà sống quạnh quẽ ở quê, vợ chồng tôi quyết định đón bà lên thành phố chăm sóc, phần vì đạo hiếu, phần vì cũng muốn bà có người trò chuyện bầu bạn.
Dù sức khỏe yếu, bà vẫn tự tay nấu ăn, quét tước nhà cửa mỗi lúc chúng tôi đi làm. Mẹ chồng tôi hiền, ít nói, sống tiết kiệm, chẳng bao giờ đòi hỏi. Điều đó khiến tôi yên tâm để đồ đạc tùy ý, kể cả những thứ có giá trị.
Cuối năm, hai vợ chồng tôi nhận được khoản thưởng kha khá. Chúng tôi bàn nhau gom tiền mua một cây vàng xem như của để dành cho tương lai đứa nhỏ. Mua xong, tôi cẩn thận bỏ vào ngăn tủ đựng giấy tờ, vốn trước giờ chưa từng khóa vì nhà chẳng có người lạ.
Một tuần sau, khi đang tìm giấy tờ, tôi tá hỏa phát hiện chỗ để vàng trống trơn. Tôi lục khắp phòng, khắp nhà, mồ hôi vã ra vì hoảng. Gọi cho chồng, anh bảo không để ý. Hỏi mẹ chồng, bà nói không biết, mặt thoáng chút bối rối như người không hiểu chuyện gì.
Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả là ngay tối hôm đó, bà khăng khăng đòi về quê gấp. Bà bảo cuối năm phải về trước để dọn dẹp vườn tược, với lại “bố con dưới ấy chờ bà ăn Tết cùng cho ấm nhà”. Lời bà nói nghèn nghẹn, nhưng ánh mắt lại rất cương quyết.
Tôi cố giữ bà lại nhưng bà nhất quyết không ở. Lúc chuẩn bị đi, bà cứ ôm khư khư một chiếc túi vải cũ như sợ ai đó giật mất. Cảm giác bất an dấy lên trong tôi: liệu bà có lấy cây vàng không? Tôi biết mình không nên nghi oan người già, nhưng sự trùng hợp quá đáng ngờ.
Bà vừa quay lưng định bước lên xe, tôi vội chạy đến kéo chiếc túi lại. “Mẹ cho con xem chút được không?” – tôi nói. Bà hốt hoảng giữ chặt, nhưng sức bà yếu, chiếc túi dễ dàng bị tôi kéo ra.
Khi mở túi, tôi đứng chết lặng. Bên trong không phải vàng… mà là thứ khiến tim tôi thắt lại, đồng thời khiến tôi nhận ra mình vừa phạm một sai lầm khủng khiếp... Qúy độc giả xem thêm tại bình luận ...