Kênh Tin Mới 24h

Kênh Tin Mới 24h Tư vấn sức khỏe, cuộc sống
(1)

Chỉ một tuần sau khi mua cây vàng đầu tiên của hai vợ chồng, tôi bàng hoàng phát hiện nó biến mất không dấu vết. Hỏi chồ...
07/12/2025

Chỉ một tuần sau khi mua cây vàng đầu tiên của hai vợ chồng, tôi bàng hoàng phát hiện nó biến mất không dấu vết. Hỏi chồng không biết, hỏi mẹ chồng thì bà chối, lại còn nằng nặc đòi về quê đúng lúc nhạy cảm khiến lòng tôi dậy sóng nghi ngờ. Nhìn bà ôm khư khư chiếc túi cũ, bước chân vội vã ra cổng, tôi không kìm được mà mở ra kiểm tra. Nhưng vừa hé lớp khóa, thứ nằm bên trong khiến tôi chết lặng…Từ ngày con dâu tôi – vợ tôi – mang thai, mọi thứ trong nhà gần như đảo lộn. Chưa kịp quen với việc chuẩn bị làm cha mẹ thì tin bố chồng tôi mất vì đột quỵ ập đến. Hai vợ chồng tôi vội vã khăn gói về quê lo hậu sự cho ông. Đám tang xong xuôi, nhà chỉ còn lại mẹ chồng – bà thương, già yếu, bệnh tật dậy hành liên miên. Nghĩ cảnh bà sống quạnh quẽ ở quê, vợ chồng tôi quyết định đón bà lên thành phố chăm sóc, phần vì đạo hiếu, phần vì cũng muốn bà có người trò chuyện bầu bạn.

Dù sức khỏe yếu, bà vẫn tự tay nấu ăn, quét tước nhà cửa mỗi lúc chúng tôi đi làm. Mẹ chồng tôi hiền, ít nói, sống tiết kiệm, chẳng bao giờ đòi hỏi. Điều đó khiến tôi yên tâm để đồ đạc tùy ý, kể cả những thứ có giá trị.

Cuối năm, hai vợ chồng tôi nhận được khoản thưởng kha khá. Chúng tôi bàn nhau gom tiền mua một cây vàng xem như của để dành cho tương lai đứa nhỏ. Mua xong, tôi cẩn thận bỏ vào ngăn tủ đựng giấy tờ, vốn trước giờ chưa từng khóa vì nhà chẳng có người lạ.

Một tuần sau, khi đang tìm giấy tờ, tôi tá hỏa phát hiện chỗ để vàng trống trơn. Tôi lục khắp phòng, khắp nhà, mồ hôi vã ra vì hoảng. Gọi cho chồng, anh bảo không để ý. Hỏi mẹ chồng, bà nói không biết, mặt thoáng chút bối rối như người không hiểu chuyện gì.

Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả là ngay tối hôm đó, bà khăng khăng đòi về quê gấp. Bà bảo cuối năm phải về trước để dọn dẹp vườn tược, với lại “bố con dưới ấy chờ bà ăn Tết cùng cho ấm nhà”. Lời bà nói nghèn nghẹn, nhưng ánh mắt lại rất cương quyết.

Tôi cố giữ bà lại nhưng bà nhất quyết không ở. Lúc chuẩn bị đi, bà cứ ôm khư khư một chiếc túi vải cũ như sợ ai đó giật mất. Cảm giác bất an dấy lên trong tôi: liệu bà có lấy cây vàng không? Tôi biết mình không nên nghi oan người già, nhưng sự trùng hợp quá đáng ngờ.

Bà vừa quay lưng định bước lên xe, tôi vội chạy đến kéo chiếc túi lại. “Mẹ cho con xem chút được không?” – tôi nói. Bà hốt hoảng giữ chặt, nhưng sức bà yếu, chiếc túi dễ dàng bị tôi kéo ra.

Khi mở túi, tôi đứng chết lặng. Bên trong không phải vàng… mà là thứ khiến tim tôi thắt lại, đồng thời khiến tôi nhận ra mình vừa phạm một sai lầm khủng khiếp... Qúy độc giả xem thêm tại bình luận ...

Gần ngày sinh, chồng lạnh lùng đ;uổi vợ về quê “cho rẻ”, trong khi lén chi hẳn trăm triệu đưa nhân tình vào viện tư sinh...
07/12/2025

Gần ngày sinh, chồng lạnh lùng đ;uổi vợ về quê “cho rẻ”, trong khi lén chi hẳn trăm triệu đưa nhân tình vào viện tư sinh con trai. Cô lặng lẽ ôm bụng b/ầu, nuốt nước mắt quay đi. Nhưng đúng ngày đứa bé của nhân tình chào đời, chỉ một cái nhìn vào mái tóc của đứa trẻ đã khiến cả gia đình s/ững s/ờ, còn người chồng thì mặt c/ắ/t không còn gi;ọt máu. Bí mật bị che giấu bấy lâu bất ngờ bùng nổ, mở ra sự thật không ai dám tưởng tượng…Ngày bụng bầu đã chạm tháng cuối, Lan càng thấm thía nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cô xoay người khó khăn trên chiếc ghế sofa, nhìn sang chồng. Minh lạnh lùng đến mức khiến cô rùng mình. Anh đứng giữa phòng khách, khoanh tay, giọng đều đều như ra lệnh:

“Về quê đi. Ở đây tốn kém. Em sinh ở bệnh viện huyện cũng được.”

Lan sững sờ. Bình thường Minh đã hay cáu bẳn, nhưng cô vẫn tự an ủi rằng do anh áp lực công việc. Nhưng hôm nay, khi chỉ còn vài tuần nữa cô lâm bồn, anh lại muốn đuổi cô về quê — một mình.

“Anh… thật sự muốn em về lúc này?”
“Ừ. Ở đây không tiện. Mẹ anh cũng nói vậy rồi.”

Lan cắn môi đến bật máu. Cô không muốn tranh cãi. Cô mệt mỏi, và đứa bé trong bụng khiến cô chỉ muốn yên ổn. Nhưng điều khiến cô đau nhất là ánh mắt Minh, không còn chút ân cần nào dành cho người vợ đã đồng cam cộng khổ gần năm năm.

Đêm hôm đó, Lan âm thầm thu dọn đồ. Minh không thèm ngó ngàng. Anh chỉ dặn một câu cụt lủn: “Về đến nơi thì nhắn.”

Không hiểu sao, trong lòng Lan có linh cảm mơ hồ — như thể cô đang bị đẩy khỏi cuộc đời anh.

Ba ngày sau, Lan vô tình nghe được tin qua một người bạn cũ làm việc tại bệnh viện tư trong thành phố: Minh vừa thanh toán một phòng sinh VIP, giá cả trăm triệu, cho một cô gái trẻ. Và quan trọng hơn — cô gái ấy cũng đang sắp sinh con cho anh.

Lan chết lặng. Hóa ra mọi lạnh nhạt, mỗi câu nói đẩy đưa, sự né tránh thân mật của anh trong suốt nhiều tháng qua… đều là vì người khác.

Cô ôm bụng bầu, cảm giác như chính mình đang rơi vào khoảng không. Không khóc nổi. Không trách nổi. Chỉ là trái tim như bị bóp nghẹt đến nghìn mảnh.

Ngày nhân tình của Minh nhập viện sinh, Lan nằm ở quê nhìn màn hình điện thoại sáng lên với ảnh chụp lén mà người bạn gửi cho cô: Minh đứng ngoài phòng sinh, mặt đầy hồi hộp, bàn tay nắm chặt điện thoại như chờ tin vui.

Tin nhắn tiếp theo khiến Lan lạnh sống lưng:
“Con trai. Thằng bé kháu khỉnh lắm.”

Nhưng rồi, chỉ vài phút sau, bạn cô lại nhắn thêm một câu khiến Lan choáng váng:

“Lan, mái tóc của đứa bé… có gì đó rất lạ. Cả nhà Minh vừa nhìn đã tái mét.”

Lan ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mái tóc thì có gì liên quan?

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô linh cảm một điều rất lớn đang chuẩn bị nổ tung — một bí mật mà Minh đã che giấu suốt nhiều năm…Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con về sớm mộ...
07/12/2025

Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con về sớm một chút. Nhưng chẳng hiểu sao, từng cử động của anh khiến cô giáo thấy g*i sống lưng. Linh cảm mách bảo cô phải lén bước theo. Khi chiếc xe của anh dừng lại ở góc đường vắng, cô đã chứng kiến một điều khiến tim mình như rơi xuống. Rốt cuộc người bố này đang che giấu chuyện gì…Chiều hôm đó, mưa lất phất phủ lên sân nhà trẻ một lớp mờ đục. Cô giáo Mai đang thu dọn đồ chơi thì nghe tiếng cửa mở. Người đàn ông bước vào—bố của bé An, một người vốn điềm đạm, ít nói nhưng luôn đúng giờ. Hôm nay, anh đến sớm hơn thường lệ gần một tiếng. Anh mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, rồi nói:

“Em cho anh đón bé sớm chút. Nhà có việc.”

Mai gật đầu, nhưng không hiểu sao từ ánh mắt của anh, cô lại thấy một sự chộn rộn khó tả. Anh đi nhanh, siết tay con gái hơi chặt, bước vội ra cổng như sợ ai nhìn thấy. Cánh cửa khép lại, để lại Mai với cảm giác g*i sống lưng đầy mơ hồ.

Trên giá đồ, ba lô của bé An vẫn còn. Bình nước vẫn nằm trên bàn. Thường ngày, anh luôn cẩn thận, không bao giờ quên những thứ nhỏ nhặt như thế. Vậy mà hôm nay… sao lại vội vã đến thế?

Linh cảm khiến Mai đứng ngồi không yên. Cô nhìn quanh sân, rồi như có một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, cô quyết định khoác áo, lấy chìa khóa xe và lặng lẽ đi theo hướng chiếc xe của người bố vừa rẽ.

Con đường dẫn ra khỏi khu dân cư khá vắng. Cô nhìn thấy chiếc ô tô màu xám bạc quen thuộc dừng lại ở một góc đường, trước một cửa hàng đang sửa chữa, tấm biển che kín, không bóng người qua lại. Người bố bế bé An ra khỏi ghế, nhưng không mở cửa nhà hay bước vào quán nào cả. Anh ôm bé sát vào ngực, quay lưng về phía đường, dáng vẻ căng thẳng lạ lùng.

Mai nấp sau gốc cây, tim đập mạnh. Cô nghe tiếng anh thì thầm nhưng không rõ. Rồi một người đàn ông khác từ trong tấm biển che bước ra. Hắn thấp, dáng thô kệch, đội mũ lưỡi trai phủ xuống gần hết khuôn mặt.

Người bố trao bé An cho người đàn ông kia.

Khoảnh khắc ấy như kéo tuột bao nhiêu hơi thở trong ngực Mai. Cô muốn chạy ra ngăn lại nhưng chân như bị đóng đinh xuống đất. Bé An bị bế sang một chiếc xe máy dựng sẵn trong hẻm. Hắn chuẩn bị đội mũ bảo hiểm cho bé.

Người bố quay đi, che mặt bằng tay, rõ ràng đang vật lộn với cảm xúc gì đó. Không phải vẻ thản nhiên của người trao con cho người thân quen — mà giống như một sự tuyệt vọng bị dồn nén.

Mai run rẩy. Rốt cuộc, người bố này đang che giấu chuyện gì? Và người đàn ông kia… là ai?

Cô biết, nếu không hành động ngay, mọi chuyện có thể quá muộn... Quý độc giả xem thêm tại bình luận ...

Cha tôi lặn lội từ quê lên Hà Nội chỉ để thăm con, vậy mà vừa chạm tới cổng cơ quan, ông bị bảo vệ quát nạt đuổi đi như ...
07/12/2025

Cha tôi lặn lội từ quê lên Hà Nội chỉ để thăm con, vậy mà vừa chạm tới cổng cơ quan, ông bị bảo vệ quát nạt đuổi đi như một kẻ lạ. Ông lúng túng đứng nép bên lề đường, tay còn cầm túi quà quê chưa kịp đưa. Tôi vẫn chưa hay biết gì, mãi đến một giờ sau, cuộc gọi từ quê vang lên giữa dòng người tấp nập… Và chỉ trong vài giây, đôi chân tôi khuỵu xuống, tiếng khóc bật ra không kìm nổi....Cha tôi lên Hà Nội vào một buổi sáng cuối đông, khi sương còn phủ một lớp mỏng trên những mái tôn cũ ở quê. Ông bảo với mẹ: “Tôi lên thăm cái Thảo, lâu rồi nó bận quá chẳng về được.” Mẹ chỉ dặn: “Nhớ mang túi quà này cho nó. Nó thích bánh g*i làng mình.”

Đến Hà Nội, cha không gọi trước. Ông vốn nghĩ chỉ cần đứng chờ trước cổng cơ quan, đợi tôi tan họp, hai cha con sẽ có một bữa trưa đạm bạc mà ấm áp. Ông mặc chiếc áo khoác đã sờn, tay xách túi quà nhỏ. Mỗi bước đi, ông lại ngước nhìn tòa nhà lớn, miệng mấp máy như đang tập câu nói khi gặp tôi.

Nhưng khi cha vừa chạm đến cổng, bảo vệ liền bước tới chặn lại.
— “Bác vào đâu? Không phận sự miễn vào!”
— “Tôi… tôi tìm con gái tôi, nó làm ở đây…”
Cha chưa kịp nói hết câu, người bảo vệ đã gắt lên:
— “Không có tên, không gọi trước thì đứng tránh ra. Đây không phải chỗ muốn vào là vào!”

Bị quát thẳng vào mặt, cha lúng túng đến mức chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Ông lùi lại, loạng choạng đứng nép sát vào bức tường cạnh cổng, tay vẫn ôm chặt túi quà như sợ ai làm rơi mất. Người qua lại tấp nập, chẳng ai biết ông là người từ một vùng quê xa lặn lội lên đây chỉ để gặp con.

Ông đứng chờ. Mười lăm phút. Ba mươi phút. Rồi một giờ. Mỗi lần có người từ cơ quan bước ra, ánh mắt ông lại sáng lên rồi tắt lịm. Ông không dám hỏi thêm ai, chỉ đứng im, đôi bàn tay nứt nẻ vì sương giá bấu chặt vào quai túi.

Còn tôi, trong phòng họp tầng sáu, hoàn toàn không hay biết gì. Điện thoại để chế độ im lặng. Tôi chỉ thấy nhói lên trong lòng một cảm giác mơ hồ, như thể mình vừa bỏ lỡ điều gì quan trọng.

Cho đến khi cuộc họp kết thúc. Điện thoại rung liên tục. Màn hình hiện chữ “Nhà” sáng chói giữa buổi trưa. Tôi nghe máy. Đầu dây bên kia là tiếng mẹ, khản đặc và gấp gáp:
— “Thảo ơi… cha con… cha con gặp chuyện rồi…”

Giữa dòng người tràn ra từ thang máy, đôi chân tôi bỗng khuỵu xuống. Điện thoại rơi khỏi tay. Tiếng mẹ nghẹn đi, còn tôi chỉ nghe tiếng mình bật khóc, không sao kìm được…Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Anh luôn nghĩ vợ mình cam chịu, không dám phản kháng, nên suốt 8 năm qua đi lại với người phụ nữ khác mà chẳng mảy may l...
06/12/2025

Anh luôn nghĩ vợ mình cam chịu, không dám phản kháng, nên suốt 8 năm qua đi lại với người phụ nữ khác mà chẳng mảy may lo sợ. Chị vẫn cơm nước chu đáo, vẫn cười nhẹ mỗi khi anh về. Nhưng đến ngày anh bị chính nhân tình phản bội, quay lại cầu xin vợ cứu vớt, chị nói một câu khiến anh đứng không vững — câu nói đó trả lời vì sao 8 năm nay chị chưa từng nổi giận...Anh Minh vốn nghĩ vợ mình – chị Hạnh – là mẫu phụ nữ hiền lành, cam chịu đến mức gần như vô hại. Suốt 8 năm hôn nhân, chưa một lần chị cãi lại hay tỏ thái độ, dù anh thường xuyên về trễ, có khi qua đêm ở ngoài. Chị vẫn nấu cơm, vẫn đợi cửa, vẫn cười nhẹ mỗi khi anh bước vào nhà, và chính sự lặng lẽ đó khiến Minh chắc nịch rằng vợ sẽ chẳng bao giờ dám phản ứng.

Bởi vậy, anh càng tự tin công khai quan hệ với Linh – người phụ nữ trẻ trung, sắc sảo mà anh quen trong một buổi gặp đối tác. Hai người qua lại gần như công khai ngầm. Bạn bè thân ai cũng biết, chỉ có chị Hạnh là không nói gì. Minh nhiều lần nhìn thấy ánh mắt buồn thoáng qua của vợ, nhưng rồi mọi thứ lại lắng xuống như mặt nước hồ khi không có gió. Anh quen với cảm giác được tha thứ, được nhẫn nhịn, đến mức xem đó là lẽ đương nhiên.

Ngôi nhà vẫn ấm, bữa cơm vẫn đầy đủ, tiếng cười của con vẫn vang. Với Minh, cuộc sống chẳng có gì phải thay đổi. Anh nghĩ đàn ông thành đạt thì có đôi ba mối quan hệ ngoài luồng là chuyện bình thường, còn phụ nữ như vợ anh – hiền lành, ít nói – thì cả đời cũng chẳng thể rời bỏ anh.

Nhưng rồi một ngày, Linh bất ngờ nói chia tay. Cô ta khóc lóc, kể rằng đã yêu người đàn ông khác, trẻ hơn, giàu tham vọng hơn. Minh choáng váng. Anh tưởng mình là trung tâm thế giới, ai rời bỏ được anh cơ chứ? Vậy mà khi Linh dứt khoát ra đi, anh như bị tát thẳng vào sự tự phụ của chính mình.

Trong lúc hoảng loạn, Minh quay về nhà, tìm kiếm sự an ủi mà suốt 8 năm qua anh chưa từng trân trọng. Chị Hạnh vẫn đang nấu ăn. Nghe tiếng cửa mở, chị quay lại, mỉm cười như mọi khi. Chính sự điềm tĩnh đó càng khiến Minh như muốn sụp xuống. Anh nghẹn ngào, kể hết mọi chuyện, rồi quỳ xuống, xin lỗi, xin chị tha thứ và cứu vớt cuộc đời anh đang rối tung.

Chị đặt nhẹ đôi đũa xuống bàn, nhìn anh thật lâu – ánh mắt không giận, không trách, chỉ là một sự bình thản đến lạnh người. Rồi chị nói một câu khiến Minh đứng không vững, trái tim như rơi xuống đáy vực:

“Anh biết vì sao 8 năm nay em chưa từng nổi giận không?”

Câu hỏi ấy không mang tiếng trách móc, nhưng lại như một lưỡi dao mở ra cánh cửa của một bí mật mà Minh chưa từng nghĩ tới... Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Bảy ngày sau đám t/ang mẹ, tôi bị bố dượng n/ém vali ra khỏi cổng trong cơn mưa tầm tã. Mười năm tha hương, tôi gom đủ c...
06/12/2025

Bảy ngày sau đám t/ang mẹ, tôi bị bố dượng n/ém vali ra khỏi cổng trong cơn mưa tầm tã. Mười năm tha hương, tôi gom đủ can đảm trở về, lòng chỉ mong nhìn lại mái nhà tuổi thơ dù biết nơi ấy không còn thuộc về mình. Nhưng khi cánh cửa gỗ kêu “két” mở ra, hình ảnh xuất hiện trước mắt khiến tôi nghẹn lại, đôi chân khựng xuống. Người đứng đó… không thể nào là thật. Và câu nói đầu tiên họ thốt lên khiến tôi bật khóc.....Bảy ngày sau đám tang mẹ, tôi bị bố dượng ném vali ra khỏi cổng trong cơn mưa tầm tã. Chiếc vali bật tung, vài bộ quần áo rơi xuống nền gạch ướt lạnh. Tôi ngã khuỵu, người run lên vì lạnh hơn là vì sợ. Gã chỉ nói đúng một câu trước khi đóng sầm cổng: “Từ giờ, mày không còn là người trong nhà này nữa.” Tôi mới mười sáu tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải được ôm ấp trong vòng tay mẹ, chứ không phải đứng co ro giữa trời đêm, nhìn chiếc cổng sắt mà ngày nào tôi cũng chạy qua chạy lại nay trở thành bức tường cuối cùng ngăn mình với quá khứ.

Mười năm tha hương, tôi lăn lộn từ rửa bát, bốc vác đến phụ bếp. Bao lần muốn về nhưng lại thôi. Tôi sợ ký ức cũ, sợ đối diện căn nhà đã tước đi tuổi thơ của mình. Nhưng mười năm cũng đủ để nỗi sợ nguội đi, chỉ còn lại khao khát một lần nhìn lại nơi từng gọi là “nhà”.

Buổi chiều hôm đó, tôi đứng trước cánh cổng gỗ đã bạc màu. Lòng bàn tay đổ mồ hôi khi chạm vào chiếc khóa. Tôi cố hít một hơi thật sâu, đẩy cửa. “Két”—tiếng bản lề kêu lên đầy quen thuộc, như một vết cứa vào ký ức. Tôi bước vào, nghĩ rằng mình sẽ chạm mặt bố dượng hoặc ít nhất là thấy bóng dáng người phụ nữ mới của ông ta. Nhưng không.

Người đang đứng ở hiên nhà khiến tôi khựng lại.

Là ông ngoại—người đã qua đời khi tôi mới lên tám.

Tôi chết lặng. Không phải vì ông hiện ra như một hồn ma, mà vì ông đang sống, bằng xương bằng thịt, mái tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn y như trong những ký ức ít ỏi mà tôi còn nhớ. Điều không thể hiểu nổi là… họ nói ông đã mất từ lâu. Mẹ đã khóc đến ngất khi nghe tin ông qua đời trong một tai nạn.

Tôi mở miệng mà không thốt nên lời. Ông nhìn tôi thật lâu, ánh mắt run rẩy như vừa tìm lại thứ đã thất lạc suốt nhiều năm.

Và câu nói đầu tiên ông thốt ra khiến tôi bật khóc, đôi chân như muốn khuỵu xuống:

“Ngoại xin lỗi… Ngoại đã đến muộn quá rồi.”

Giây phút ấy, tôi hiểu rằng cuộc đời mình sắp bị lật tung, những bí mật chôn vùi suốt mười năm qua đang chờ được phơi sáng. Nhưng tôi chưa thể ngờ rằng sự thật còn đau đớn gấp nhiều lần những gì mình từng tưởng tượng….Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Chồng mất, vợ bầu đứng trơ như đá không một giọt nước mắt.. Ban ngày đứng lặng như tượng đá, ban đêm lại l/én l/út ra kh...
06/12/2025

Chồng mất, vợ bầu đứng trơ như đá không một giọt nước mắt.. Ban ngày đứng lặng như tượng đá, ban đêm lại l/én l/út ra khỏi nhà khiến bao lời d;ị ngh;ị càng thêm đ/ộc đ/ịa. Người ta bảo chị “máu lạnh”, thậm chí còn bóng gió chuyện phản bội khi mộ chồng còn chưa xanh cỏ. Nhưng đến lúc sự thật h//é l/ộ, cả xóm mới ch;ết l;ặng, cúi đầu vì những lời họ từng buông ra….Ngày anh Hòa mất trong tai nạn giao thông, cả xóm ai cũng thương, chỉ có một người đứng giữa sân tang mà chẳng rơi nổi một giọt nước mắt: chị Mai, vợ anh. Chị đứng im như tượng, bụng bầu hơn bảy tháng căng tròn dưới tà áo đen. Mẹ chồng ngã quỵ, anh em họ hàng khóc lóc, hàng xóm xì xầm… còn chị thì đứng bất động, đôi mắt trống rỗng đến lạnh người.

Lời đồn bắt đầu từ chính sự im lặng ấy.

“Đàn bà gì mà máu lạnh, chồng chết mà cái mặt tỉnh bơ.”
“Không khóc nổi chắc do có lỗi trong lòng.”
“Bầu bí thế kia, biết có đúng con anh Hòa không…”

Những câu nói ấy cứ thế lan ra, bén rễ trong lòng người ta nhanh hơn cả đám cỏ dại sau vườn nhà chị. Mỗi khi chị đi ngang, cuộc trò chuyện lập tức đổi chủ đề nhưng ánh mắt thì vẫn xoáy vào lưng chị như kim châm.

Ban ngày là vậy, ban đêm người ta lại thấy bóng chị lén lút đi khỏi nhà. Mẹ chồng nghe tiếng cửa mở, khóc tấm tức:
— Giờ còn giấu giếm đi đâu nữa hả con?

Nhưng chị Mai chỉ cúi đầu, không giải thích, không biện minh. Cứ khoảng 10 giờ đêm, chị khoác chiếc áo mỏng, một mình đi dọc con đường từ xóm ra thị trấn, rồi mất hút trong bóng tối. Có người theo dõi rồi về kể: “Tôi thấy nó vào nhà trọ. Không biết gặp ai…”

Càng lúc lời dị nghị càng độc địa. Có kẻ còn buông câu:
— Chồng còn chưa xanh cỏ mà nó đã…

Mẹ chồng đau đớn nhưng không dám hỏi thêm. Cũng không ai biết chị Mai chịu đựng những lời ấy như thế nào. Chị vẫn không khóc, không thanh minh, chỉ lặng lẽ vùi mình vào công việc nhà và chăm sóc bàn thờ chồng từng chút một.

Đến ngày sinh nở gần kề, sự dị nghị lên đến đỉnh điểm. Thậm chí, một nhóm phụ nữ trong xóm hùa nhau đến trước cổng, bóng gió nói rằng nên xét nghiệm ADN sau khi chị sinh.

Ấy vậy mà chị vẫn im lặng. Cái im lặng như nhát dao cứa vào lòng người khác khiến ai cũng tưởng rằng chắc chắn chị giấu một bí mật xấu xa.

Nhưng rồi có một đêm, khi người ta lại thấy chị Mai bước ra khỏi nhà như mọi lần, một người hàng xóm là bà Năm lặng lẽ đi theo. Và những gì bà nhìn thấy đã khiến chính bà – người vẫn nghi ngờ chị nặng nề nhất – chết lặng.

Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, toàn bộ sự thật dần lộ ra… một sự thật khiến cả xóm cúi đầu vì xấu hổ...Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Tôi vẫn luôn tự tin rằng mình là người chồng “biết tính toán”. Thu nhập của tôi không cao, nhưng đủ để duy trì một gia đ...
06/12/2025

Tôi vẫn luôn tự tin rằng mình là người chồng “biết tính toán”. Thu nhập của tôi không cao, nhưng đủ để duy trì một gia đình nhỏ. Tôi giao hết việc chi tiêu cho vợ, nhưng đặt ra quy định rõ ràng: mỗi tháng chỉ đưa 2 triệu để vợ đi chợ, còn lại tôi giữ để phòng thân....Tôi vẫn luôn tự tin rằng mình là người chồng “biết tính toán”. Thu nhập của tôi không cao, nhưng đủ để duy trì một gia đình nhỏ. Tôi giao hết việc chi tiêu cho vợ, nhưng đặt ra quy định rõ ràng: mỗi tháng chỉ đưa 2 triệu để vợ đi chợ, còn lại tôi giữ để phòng thân. Thời buổi khó khăn, đàn ông phải cẩn trọng, nhất là khi tôi luôn thấp thỏm nghĩ vợ sẽ đem tiền về “phụ nhà ngoại”, như cái cách mẹ vợ hay bóng gió: “Con gái cũng phải lo cho nhà mẹ chứ!”.

Vợ chưa bao giờ phàn nàn. Cô ấy chỉ im lặng nhận tiền rồi cố gắng xoay xở. Nhiều hôm tôi còn thấy cô ấy cặm cụi ghi chép từng nghìn lẻ, nhưng tôi mặc kệ. Tôi tin rằng 2 triệu cho chợ búa là quá đủ, chỉ cần biết co kéo. Vợ tôi hiền, ít nói, nên tôi càng dễ giữ suy nghĩ mình đúng.

Cho đến cuối tuần ấy.

Nhà ngoại có giỗ, vợ bảo cả nhà về. Lúc đầu tôi định thoái thác, nhưng con trai cứ năn nỉ nên đành đồng ý. Con đường về quê ngoại lúc nào cũng nghèo khó: những mái ngói cũ, tường nứt loang lổ, mùi rơm rạ thoảng trên gió. Tôi từng đến đây vài lần, lần nào cũng thấy một không khí lam lũ không thể lẫn vào đâu được.

Nhưng hôm ấy, vừa đến đầu xóm, tôi đã cảm thấy lạ.

Ở giữa những căn nhà xiêu vẹo, một ngôi nhà khang trang nổi bật lên như một vệt sáng giữa bức tranh màu xám: tường sơn vàng kem mới toanh, cổng sắt đen bóng, sân lát gạch đỏ thẳng tắp không dính một vết bẩn. Tôi sững lại.

Đó… chính là nhà ngoại.

Tôi quay sang vợ. Gương mặt cô ấy thoáng biến sắc nhưng cố tỏ ra bình thản:
— Nhà sửa lại chút thôi anh… Ba má cũng dành dụm lâu rồi…

Dành dụm? Tôi không tin. Tôi nhớ rõ ba má vợ làm nông, mùa được mùa mất. Còn căn nhà cũ năm trước tôi ghé qua vẫn thấp lè tè, mái dột. Làm sao chỉ một năm mà thành ra thế này?

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi chợt nhớ đến những cuốn sổ chép chi tiêu vợ hay giấu, những tối cô ấy thức muộn căn ke hóa đơn, những bữa cơm ngày càng đạm bạc.

Phải chăng… tiền tôi đưa không phải 2 triệu mà là toàn bộ khoản vợ cố âm thầm bù vào?
Hay tệ hơn… vợ đã giấu tôi điều gì lớn hơn nữa?

Bước chân tôi như bị níu lại ngay cổng sắt. Tim đập loạn, mồ hôi tay lạnh toát.

Tôi không biết rằng những gì chờ mình phía sau còn hơn cả nỗi nghi ngờ ấy…Qúy độc giả xem thêm tại bình luận

Bị chính những đứa con mình hết lòng nuôi nấng quay lưng, ông Thành – một người cha già sống lặng lẽ nơi quê nhà – bỗng ...
06/12/2025

Bị chính những đứa con mình hết lòng nuôi nấng quay lưng, ông Thành – một người cha già sống lặng lẽ nơi quê nhà – bỗng nhiên trở thành tâm điểm của cả dòng họ khi một b/í m/ật động trời bị h/é l/ộ. Suốt bao năm, ông âm thầm cất giữ một khối tài sản khổng lồ mà không ai ngờ tới. Đến khi sự thật phơi bày, cả gia đình ch/ết l/ặng: vì sao một người từng bị xem là “v;ô d;ụng” lại nắm giữ cả gia sản khiến ai cũng choáng váng? Và điều ông để lại không chỉ là tiền bạc… mà là lời nhắn gửi khiến các con không thể ngẩng mặt....Cả làng Đông Phú hôm ấy rộ lên tin đồn lạ: ông Thành – người đàn ông gầy gò, sống một mình trong căn nhà mái ngói cũ – đột ngột ngã bệnh nặng. Điều khiến người ta xôn xao hơn cả là sự xuất hiện của ba người con lâu năm không đặt chân về quê. Họ trở về không phải vì thương cha, mà vì một câu nói đầy ẩn ý của trưởng họ: “Có chuyện hệ trọng liên quan tới gia sản.”

Ông Thành từng là công nhân bốc vác, cuộc đời gắn liền với những tháng ngày lam lũ. Vợ mất sớm, ba đứa con lần lượt rời quê lên thành phố, mang theo niềm tin rằng cha mình chẳng có gì đáng để trông mong. Họ chê ông nghèo, lạc hậu, thậm chí nhiều năm liền chỉ gọi điện lấy lệ vào dịp Tết. Có lần, ông lên thành phố thăm con, đứng trước cổng nhà mà con trai cả giả vờ không quen biết. Từ đó, ông Thành lặng lẽ thu mình, chẳng nhắc về con nữa.

Ngày ba người con quay về, họ không hề hay biết rằng ông đã để lại một di nguyện. Trưởng họ chỉ úp mở: “Ông Thành có chuyện muốn nói, nhưng e là các người sẽ hối hận.”

Khi cánh cửa phòng mở ra, ông Thành nằm bất động nhưng đôi mắt vẫn tỉnh. Ông ra hiệu mở chiếc rương gỗ đặt dưới gầm giường – thứ mà suốt mấy chục năm chẳng ai chú ý. Nắp rương bật lên, cả phòng sững sờ.

Bên trong không phải vài bộ quần áo cũ như họ nghĩ, mà là những sổ đỏ, giấy tờ sở hữu đất trải dài cả chục tờ, kèm theo sổ tiết kiệm lấp lánh con số hàng chục tỷ. Người con trai út đánh rơi cả chiếc điện thoại. Con gái giữa tay run bần bật. Con trai cả ngồi phịch xuống ghế.

Không ai tin được người đàn ông từng bị coi là “vô dụng” lại âm thầm sở hữu khối tài sản khổng lồ như vậy.

Ông Thành nhìn các con, giọng yếu nhưng rõ từng chữ:
— Cha biết các con nghĩ gì về cha suốt bao năm. Nhưng tiền này… không phải để khoe của. Mà để nói cho các con biết điều cha thật sự tiếc nuối.

Ông đưa mắt nhìn trưởng họ, ra hiệu lấy phong bì cuối cùng trong rương.
— Khi đọc tờ giấy này… các con sẽ hiểu vì sao cha chọn sống một mình.

Người trưởng họ mở phong bì. Mặt ông tái đi, rồi đặt tờ giấy xuống bàn, chậm rãi nói:
— Trong đây là lý do ông Thành chưa từng chia tài sản… và là lời nhắn gửi khiến các con khó lòng ngẩng mặt.

Không khí nghẹt lại. Ba người con nín thở.

— Lý do gì? — con gái giữa bật hỏi.

Trưởng họ ngẩng lên, giọng dằn lại:
— Các người muốn biết? Vậy chuẩn bị tinh thần đi…Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Mẹ chồng gọi điện với giọng bình thản như không: “Con chuyển mẹ 30 triệu tiền bữa hôm nay nhé.” Tôi đứng sững giữa nhà, ...
06/12/2025

Mẹ chồng gọi điện với giọng bình thản như không: “Con chuyển mẹ 30 triệu tiền bữa hôm nay nhé.” Tôi đứng sững giữa nhà, trong đầu vẫn hiện lên cảnh cả gia đình họ đi ăn uống linh đình mà chẳng ai buồn rủ tôi nửa lời. Lạ nhất là khi nghe con số ấy, tôi chỉ mỉm cười và nói: “Vâng, mẹ.” Một phút sau, khi bà nhận được tin nhắn từ tôi, cả nhà đồng loạt im bặt….Mẹ chồng gọi điện đúng lúc tôi đang đứng giữa nhà bếp, tay còn cầm túi rác chuẩn bị mang xuống. Giọng bà nhẹ tênh như thông báo chuyện mua mớ rau ngoài chợ:
“Con chuyển mẹ 30 triệu tiền bữa hôm nay nhé.”

Tôi chết lặng. Không phải vì số tiền—dù 30 triệu chẳng phải con số nhỏ—mà vì chỉ vài tiếng trước, tôi vẫn còn đứng ở ban công nhìn xuống đường, thấy cả gia đình chồng vui vẻ bước lên chiếc xe bảy chỗ để đi ăn mừng sinh nhật bố chồng. Không ai buồn nói với tôi một câu, không một tin nhắn rủ đi cùng. Chồng tôi còn nhắn đúng một câu cụt lủn: “Hôm nay anh bận tiếp khách công ty, em tự lo cơm nhé.”

Thế mà bữa ăn “tiếp khách” ấy lại hóa ra chính là bữa tiệc gia đình rôm rả. Họ chụp hình đăng lên mạng, vô tư tag nhau, ngoại trừ tôi. Tôi biết vì một người bạn thấy được và gửi cho tôi xem.

Thế nên khi nghe mẹ chồng thản nhiên đòi 30 triệu, tôi chỉ mỉm cười. Một nụ cười đến chính tôi cũng không biết là bình tĩnh hay chua chát.
“Vâng, mẹ.” — tôi đáp nhẹ như hơi thở.

Tôi chuyển khoản ngay lập tức. Một phút sau, tôi nhắn thêm:
“Con gửi mẹ luôn phần quà sinh nhật của bố, coi như góp thêm. Tổng cộng 50 triệu mẹ nhé.”

Chỉ vài giây sau, điện thoại tôi sáng lên với một loạt tin nhắn từ nhóm gia đình chồng. Từ chỗ đang huyên náo chuyện ăn uống, cả nhóm bỗng… im bặt. Không ai nhắn gì. Không ai giải thích vì sao họ đi ăn mà không gọi tôi. Không ai phản hồi số tiền tôi vừa gửi.

Tôi nhìn màn hình tối dần, rồi chậm rãi đặt điện thoại xuống. Một cảm giác kỳ lạ len vào ngực—không phải buồn, không phải tức, mà là thứ gì đó giống như sự tỉnh táo sau một cú tát.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy rõ như vậy: tôi đã im lặng, nhẫn nhịn, cố gắng làm dâu hiền bao nhiêu năm… nhưng đổi lại chỉ là sự xem nhẹ.

Ngay lúc ấy, cửa mở. Chồng tôi bước vào, hơi ngạc nhiên khi thấy tôi ở phòng khách. Anh chưa kịp nói gì thì điện thoại anh rung lên liên tục. Tôi thấy gương mặt anh thoáng biến sắc.

“Em… vừa gửi tiền cho mẹ à?” — anh hỏi, giọng lạc đi.

Tôi chỉ mỉm cười: “Ừ. Em làm đúng ý mọi người mà.”

Chồng tôi nhìn tôi rất lâu. Rồi anh hít mạnh một hơi.

“Mai mình nói chuyện. Nghiêm túc.”

Tôi không đáp. Vì tôi biết, ngày mai đó… không chỉ là cuộc nói chuyện đơn thuần.

Và cũng từ đây, mọi thứ bắt đầu thay đổi... Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Suốt 12 năm biết chồng lén lút qua lại với người khác, nhưng chị chưa từng than vãn hay làm ầm lên. Hàng xóm tưởng chị q...
05/12/2025

Suốt 12 năm biết chồng lén lút qua lại với người khác, nhưng chị chưa từng than vãn hay làm ầm lên. Hàng xóm tưởng chị quá hiền, bạn bè nghĩ chị cam chịu. Chỉ đến khi anh đổ bệnh, nằm trên giường thở dốc cầu xin tha thứ, chị mới nhẹ nhàng nói một câu khiến anh sững người, mặt tái đi như vừa đánh rơi tất cả. Một câu đủ khiến 12 năm im lặng bỗng trở thành nỗi ám ảnh không thể gỡ…Mười hai năm trước, ngày cưới của chị Hạnh, ai cũng bảo chị “lấy được người chồng tốt số một”. Anh Thành nói năng nhẹ nhàng, khéo chiều lòng hai bên gia đình, lại thành đạt sớm. Nhưng chỉ chị biết, ngay từ những tuần đầu sau cưới, điện thoại anh đã có những tin nhắn nửa đêm với cái tên lạ: “Cẩn thận bị vợ phát hiện.”

Chị Hạnh đọc được. Chị đặt lại điện thoại vào đúng vị trí. Không khóc. Không hỏi.

Chị chỉ lặng lẽ vào bếp, tiếp tục rửa chén, như chưa từng thấy gì.

Những năm sau đó, anh Thành ngày càng khéo giấu, còn chị thì ngày càng… điềm tĩnh. Không giận dỗi, không chất vấn, không kể lể với bất kỳ ai. Hàng xóm khen chị hiền lành, bạn bè bảo chị quá nhẫn nhịn. Không ai biết mỗi đêm chị nằm quay lưng, nhìn vào bóng tối và tự hỏi: “Rốt cuộc mình sai ở đâu?”

Chị không rời đi vì thương hai đứa con còn nhỏ, và cũng vì một lý do khác — một lý do mà suốt 12 năm chị chưa từng nói ra.

Đến năm thứ mười hai, anh Thành bắt đầu xuống sức. Anh ho liên miên, sụt cân nhanh đến mức đồng nghiệp cũng phải hỏi. Một buổi chiều, anh ngã gục ngay trước cửa nhà. Chị đưa anh đi bệnh viện, lẳng lặng chăm sóc, không một lời trách móc.

Bác sĩ nói tình trạng của anh không còn hy vọng nhiều. Anh Thành bắt đầu hoảng sợ. Nỗi sợ khiến anh nhìn lại tất cả những điều mình đã làm, và người phụ nữ 12 năm nay chưa bao giờ than vãn — bỗng trở thành cái gì đó vừa quen thuộc, vừa đáng sợ.

Đêm hôm đó, khi chỉ còn hai người, anh nắm tay chị, giọng yếu đến mức như chỉ còn là hơi thở:

– Hạnh… anh xin lỗi… suốt chừng ấy năm… em tha cho anh được không?

Chị đặt bàn tay gầy lên chăn, ánh mắt dịu nhưng xa vời lạ thường.

– Em tha cho anh từ lâu rồi, Thành. – Chị nói nhẹ như gió thoảng.

Anh bật khóc, tưởng mình được giải thoát. Nhưng chị chưa nói hết.

Chị nghiêng đầu, nhìn anh, giọng vẫn hiền nhưng lạnh hơn cả kim loại:

– Nhưng anh có biết vì sao suốt 12 năm trời em chưa một lần trách anh không?

Anh Thành ngừng thở trong một giây. Mắt mở lớn. Một nỗi sợ nguyên thủy bò dọc sống lưng anh. Chị chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ ghen, chưa bao giờ đánh dấu lãnh thổ. Một người phụ nữ im lặng đến mức ấy… không thể nào chỉ vì cam chịu đơn thuần.

Chị nói tiếp, chậm rãi, từng chữ như rơi xuống nền đá:

– Vì ngay từ đầu… em đã biết thứ anh đánh mất không phải là em.

Anh Thành thấy mặt mình tái đi, như vừa đánh rơi mọi thứ mà trước giờ vẫn tưởng mình nắm chắc.

Chị khẽ mỉm cười:
– Và vì có một điều… anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Câu nói ấy khiến mười hai năm im lặng bỗng biến thành một nỗi ám ảnh dày đặc, siết lấy cổ họng anh.

Điều đó là gì? Vì sao chị không trách mà vẫn im lặng suốt 12 năm?
Và anh thực sự đã đánh mất điều gì?... Quý độc giả xem thêm tại bình luận ....

Chồng đã mất 15 năm, bà sống lặng lẽ nuôi con và gìn giữ ký ức về ông. Thế nhưng trong một chuyến du lịch Sầm Sơn, giữa ...
05/12/2025

Chồng đã mất 15 năm, bà sống lặng lẽ nuôi con và gìn giữ ký ức về ông. Thế nhưng trong một chuyến du lịch Sầm Sơn, giữa dòng người tấp nập, bà sững sờ khi thấy một người đàn ông có gương mặt quen thuộc… giống hệt chồng mình. Điều bàng hoàng hơn là ông đang vui vẻ dắt tay một người phụ nữ khác, cùng hai đứa trẻ gọi ông là bố. Khoảnh khắc ấy khiến tim bà thắt lại, và từ đây, một sự thật tưởng chừng đã chôn vùi suốt 15 năm bắt đầu lộ diện…..Mười lăm năm kể từ ngày chồng qua đời trong một tai nạn giao thông, bà Hạnh đã quen với sự lặng lẽ của một người đàn bà goá. Bà sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, mở một tiệm tạp hoá để nuôi cậu con trai duy nhất. Những đêm mưa, bà vẫn giật mình nhớ lại cuộc điện thoại định mệnh: “Chúng tôi rất tiếc… Anh ấy không qua khỏi.” Một vụ va chạm, một thi thể biến dạng được nhận diện qua giấy tờ — mọi thứ khép lại nhanh đến mức bà không kịp nhìn mặt chồng lần cuối.

Ký ức về ông vẫn là thứ duy nhất bà cất giữ, như cách người ta giữ một cuốn nhật ký đã sờn gáy. Bà chưa từng nghĩ có ngày mọi thứ ấy lại bị xáo trộn.

Hè năm đó, theo lời rủ rê của mấy người bạn cùng khu, bà gác tiệm vài hôm để đi du lịch Sầm Sơn — chuyến đi hiếm hoi sau nhiều năm tần tảo. Bãi biển đông nghịt người, tiếng trẻ con ríu rít hoà vào tiếng sóng. Bà đang đứng đợi nhóm bạn mua nước thì bỗng một cảm giác khó tả kéo giật ngực mình. Ánh mắt bà vô thức hướng về phía con đường dẫn vào khu phố biển.

Giữa dòng người hỗn độn, bà thấy ông.

Một người đàn ông tầm tuổi năm mươi, dáng người cao quen thuộc, bước đi ung dung với chiếc nón lưỡi trai. Nhưng điều khiến bà chết lặng là khuôn mặt ấy — từng đường nét giống hệt chồng bà: từ sống mũi thẳng đến nụ cười hơi méo một bên môi. Không thể nhầm lẫn.

Bà đứng sững như bị đóng đinh xuống nền gạch nóng hầm hập.

“Không thể nào… Chẳng phải… anh đã chết rồi sao?” Bà thì thầm, môi run bần bật.

Ông ta — hay “người đàn ông đó” — đang nắm tay một phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi. Hai đứa trẻ chạy quanh chân họ gọi ríu rít:

“Bố ơi, bố chờ con!”

Tiếng gọi ấy khiến bà choáng váng đến mức phải vịn vào cột đèn. Bà muốn bước đến, nhưng chân như bị ai giữ lại. Một phần trong bà gào lên: Đó không thể là anh! Nhưng một phần khác — phần sâu nhất, từng yêu thương và từng khóc suốt nhiều đêm — lại khẳng định đúng là ông.

Người đàn ông ấy bỗng quay đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bà cảm tưởng tim mình ngừng đập. Ông ta thoáng giật mình, ánh mắt dao động… rồi nhanh chóng quay đi, kéo tay vợ và lũ trẻ bước thật nhanh vào con hẻm nhỏ.

Bà muốn đuổi theo, nhưng đám đông chắn lại. Khi bà chen đến được nơi ông ta biến mất, con hẻm chỉ còn tiếng xe máy và mùi hải sản nướng phảng phất.

Một câu hỏi như lưỡi dao cứa sâu vào lòng bà:

Nếu người đó thật sự là chồng bà… thì suốt 15 năm qua, ai là người nằm dưới mộ?

Và quan trọng hơn — vì sao ông phải biến mất khỏi cuộc đời bà?

Câu trả lời đang ở rất gần. Nhưng cái giá để chạm tới nó… có thể còn đau hơn cả mất mát năm xưa... Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Address

107 Hồ Học Lãm, Phường An Lạc, Quận Bình Tân
Hồ Chí Minh

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Kênh Tin Mới 24h posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category