17/06/2025
Hồi lớp 6, mình bị ám ảnh một điều: lúc nào ra đường cũng nghĩ… người ta đang nhìn mình.
Đi học thì phải đi đường vòng vì… cái ngõ kia đông quá, hôm nay lại xấu, nhỡ ai quen thấy thì sao?
Mỗi lần mẹ bảo: “Đi chợ mua chai nước mắm!” là mình như được giao nhiệm vụ mật thám. Trùm áo, đeo khẩu trang, đi lom khom như sắp đi trộm chó. Có lần về, đổ nguyên nửa chai nước mắm ra cặp vì giấu kỹ quá.
Còn đi học thì thôi rồi. Cứ vào lớp là ngồi canh xem có ai đang nhìn chằm chằm vào cái mụn trên trán mình không. Tự dưng cười một cái cũng phải soi gương trước, coi răng có dính gì không. Mà thật ra, cả lớp lúc đó chỉ đang chăm chăm… nhìn bảng.
Mình cứ sống như thể cả thế giới đang làm hội đồng giám khảo cuộc đời mình vậy.
Trong khi đó, có một người duy nhất mỗi ngày đều nhìn mình: mẹ mà mình toàn quên mất.
Mẹ để đồ ăn lên bàn, gọi 3 lần không ra thì để đó cho nguội. Mình ăn xong mới ngúng nguẩy hỏi: “Hôm nay sao không nấu món con thích?”
Mẹ cười nhẹ, bảo: “Món con thích… mẹ nấu hôm qua, hôm kia, hôm kìa rồi. Hôm nay mẹ nấu món mẹ thích một bữa.”
Mình lúc đó không để ý lắm, chỉ gật gù rồi lại dán mắt vào gương.
Sau này lớn hơn, ra đường bớt để ý ánh nhìn người lạ thì bắt đầu giật mình nhớ lại:
Mẹ hồi đó, hay đứng nhìn theo mình từ cửa mỗi sáng đi học.
Cơm mẹ nấu, ngày nào cũng đúng giờ, chỉ khác là dạo sau, mẹ chẳng gọi nữa.
Và có một hôm, mình về trễ, thấy mẹ đang ngủ gật bên bàn, trước mặt vẫn là cái tô canh mình không ăn hôm qua, còn ấm.
Hóa ra, người quan tâm mình nhất lại là người mình xem nhẹ nhất.
Chứ mấy cái ánh mắt ngoài đường á?
Đến mình còn không nhớ nổi mặt họ, sao cứ nghĩ họ nhớ mặt mình?