07/12/2025
Có một thời gian rất dài, tôi luôn nghĩ rằng mình… khác người.
Tôi cảm nhận mọi thứ quá nhiều.
Buồn sâu hơn, vui cũng sâu hơn.
Chỉ một câu nói nhẹ cũng khiến trái tim tôi rung lên, còn những điều nhỏ bé mà người khác bỏ qua lại in dấu trong tôi thật lâu.
Tôi từng tưởng đó là “sự kì lạ”.
Rằng mình yếu đuối, mong manh, hoặc “nghĩ quá”.
Tôi cố gắng mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn, vô tư hơn.
Nhưng càng cố gồng, tôi càng xa rời chính mình.
Cho đến một ngày một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng lại mở ra cả một cánh cửa trong tâm hồn tôi. Tôi nhận ra: Tôi không hề kì lạ. Tôi chỉ là một linh hồn nhạy cảm, một người cảm được thế giới bằng trái tim trước cả khi bộ não kịp phân tích.
Nhạy cảm không phải điểm yếu. Nó là món quà. Là khả năng nhìn thấy vẻ đẹp trong những điều rất nhỏ. Là tài năng lắng nghe những điều người khác chưa nói ra. Là năng lực cảm nhận năng lượng, cảm xúc, và sự thật ẩn bên trong mọi thứ.
Khoảnh khắc ấy, tôi như quay về với chính mình như một dòng nước được trở về với biển. Và tôi hiểu rằng: "Tâm hồn tôi sinh ra để cảm, để chữa lành, để kết nối với những tầng sâu nhất của con người."
Tôi không kì lạ. Tôi chỉ… đúng bản chất của mình.
Và khi chấp nhận điều đó, thế giới bỗng trở nên dịu dàng hơn, còn trái tim tôi trở thành nơi an trú cho chính tôi — và cho cả những người bước vào đời tôi bằng sự chân thật.