An Farm Counseling - Tham Vấn Tâm Lý

An Farm Counseling - Tham Vấn Tâm Lý Phần lớn các vấn để tâm lý có thể được giải quyết thông qua tham vấn
(1)

Người ta cho rằng: trẻ con tiếp xúc mạng xã hội sớm dễ dính độc hại, trưởng thành sớm, yêu sớm, lệch chuẩn… Nhưng nếu nh...
27/11/2025

Người ta cho rằng: trẻ con tiếp xúc mạng xã hội sớm dễ dính độc hại, trưởng thành sớm, yêu sớm, lệch chuẩn… Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, câu chuyện không nằm ở cái điện thoại, mà nằm ở năng lực của người lớn trong việc đồng hành cùng con.

Cấm đoán tuyệt đối nghe có vẻ an toàn, nhưng đôi khi chính sự an toàn đó lại khiến trẻ mất đi một loại “vaccine miễn dịch” về mặt tâm lý.
Vì bước ra đời — dù sớm hay muộn — chúng cũng phải gặp mạng xã hội, công nghệ, thông tin hỗn loạn, bạn bè nhiều luồng ảnh hưởng.
Điện thoại không nguy hiểm bằng việc đứa trẻ không biết tự vệ.

Ta thử nhớ lại chính mình ngày xưa:
Nhiều thứ bố mẹ cấm, nhưng rồi mình vẫn tìm cách tiếp cận — chỉ là tiếp cận trong bóng tối, không ai hướng dẫn, không ai soi sáng.
Và chính điều đó mới là rủi ro lớn.

Cấm không làm trẻ “trong sáng hơn”.
Cấm chỉ khiến trẻ trở nên khéo giấu hơn.

Đứa trẻ không cần bị tách ra khỏi công nghệ.
Đứa trẻ cần được dẫn dắt để sử dụng công nghệ một cách có trí tuệ.

Giống như dạy con bơi.
Không ai bảo: “Biển nguy hiểm, thôi đừng cho con thấy nước đến 18 tuổi.”
Ta dạy nó cách nổi, cách lặn, cách thở, cách cứu mình nếu sặc nước.
Rồi mới thả con ra biển thật.
Và chính vì được học từ sớm, nó an toàn.

Smartphone cũng vậy:
– Trẻ cần biết phân biệt nội dung tốt – xấu.
– Trẻ cần học cách đặt giới hạn.
– Trẻ cần được cha mẹ mở ra đối thoại chứ không phải đóng lại bằng cấm đoán.
– Trẻ cần trải nghiệm một môi trường số nhưng có sự giám sát đủ mềm mại.

Cấm đến 18 tuổi không biến trẻ thành người tử tế.
Cái biến trẻ thành người tử tế là mối quan hệ an toàn giữa cha mẹ và con cái.

Có nhiều phụ huynh nói:
“Cấm cho khỏe, khỏi phiền.”
Nhưng sự “khỏe” đó chỉ là khỏe cho người lớn — còn cái giá là sự thiếu chuẩn bị của đứa trẻ khi nó bước vào đời thật.

Chúng ta đừng nghĩ rằng con tiếp xúc mạng sớm là hư;
nhiều khi trẻ hư không phải vì điện thoại, mà vì không ai dạy nó cách sống trong thế giới có điện thoại.

Vậy nên phản biện lại quan điểm “cấm đến khi trưởng thành”, có lẽ ta nên nghĩ đến cách:
đồng hành – hướng dẫn – giáo dục – giới hạn phù hợp thay vì “tuyệt đối hóa” một biện pháp.

Cấm thì dễ.
Dạy mới khó.
Và chính cái khó đó mới là trách nhiệm thực sự của người lớn.

Hôm nay, tôi có trao đổi bên lề với một chị học viên. Chị thở dài bảo:“Mỗi buổi sáng là một cuộc đánh vật. Ép con ăn cho...
16/11/2025



Hôm nay, tôi có trao đổi bên lề với một chị học viên. Chị thở dài bảo:
“Mỗi buổi sáng là một cuộc đánh vật. Ép con ăn cho đủ, hối nó thay đồ, lo đi trễ thầy cô ghét, rồi sợ con đói, con mệt… Mệt hơn cả đi làm.”

Tôi bật cười nhẹ, nhưng cũng thấy thương.
Vì không chỉ chị — rất nhiều cha mẹ đang sống trong một sự nhầm lẫn vai trò sâu sắc:

Họ tưởng con đi học, mà thật ra chính họ mới là người đang “đi học” — học cách kiểm soát, học cách lo xa, và học cách… lo dùm luôn phần của con.

Cha mẹ dường như không dám để con tự quyết định việc đơn giản như hôm nay con ăn no hay con ăn ít.
Cũng không dám để đứa trẻ tự cảm nhận hậu quả tự nhiên của việc dậy trễ, đi trễ, hay quên bài — như thể mọi sai sót ấy sẽ làm sụp đổ… danh dự của cả gia đình.

Trong khi đó, đứa trẻ — đối tượng chính của mọi cuộc “đi học” — lại không hề được học điều tối thiểu: “trách nhiệm thuộc về mình”.

Một đứa trẻ đi học trễ, nó cần thấy:
• Ờ, hóa ra nếu mình đến muộn, cả lớp phải chờ.
• Ờ, hóa ra nếu mình quên ăn sáng, bụng đói là của mình.
• Ờ, hóa ra nếu mình sơ suất, cái giá không phải mẹ trả, mà chính mình.

Những bài học ấy — không cha mẹ nào dạy nổi nếu cứ ôm hết vào lòng.

Nhưng vì thương con, vì sợ con thất bại, vì chính cha mẹ không chịu nổi cảm giác “để con tự chịu trách nhiệm”… nên họ đánh tráo vai trò.
Họ mang trên vai áp lực lẽ ra thuộc về trẻ.
Còn đứa trẻ, lớn lên với tâm thế:
“Có gì đâu, mẹ chịu cho rồi.”

Và thế là, một vòng luẩn quẩn được tạo ra:
Cha mẹ kiệt sức vì gánh thay.
Con cái yếu đuối vì chưa bao giờ được đứng thẳng.

Nên đôi khi, không phải con cần “được dạy dỗ” thêm.
Chính cha mẹ mới cần được buông bớt.
Buông cho con được lớn.
Buông cho con được sai.
Buông cho con được đói.
Buông cho con được gặp khó, gặp thầy nghiêm, gặp bạn chê cười…

Đó không phải là vô trách nhiệm.
Đó là trả lại vai trò đúng cho từng người trong cuộc sống này.

Vì nếu không, ta sẽ tiếp tục chứng kiến một xã hội tràn ngập những “đứa trẻ 40 tuổi” — vẫn cần ai đó chịu giùm hậu quả của họ.

Khung hình này tốn 5 năm để làm nênNếu bạn thấy rõ con người mình và đủ kiên nhẫn với quyết định của bản thân bạn cũng s...
14/11/2025

Khung hình này tốn 5 năm để làm nên
Nếu bạn thấy rõ con người mình và đủ kiên nhẫn với quyết định của bản thân bạn cũng sẽ vẽ được bức tranh của đời mình thôi
Hãy vững tin
Nhưng trước hết hãy hiểu mình đã
Kết nối với thân thể bằng học yoga cân bằng phục hồi
Hiểu bản thân hơn bằng cách tháo gỡ các câu hỏi làm bạn mắc kẹt giữa đời thông qua tham vấn tâm lý
Phụng sự và cho đi để gia tăng con người tâm linh đang ngủ yên
Vậy là tròn vẹn cho 1 cuộc đời không phí hoài
Thông cung cấp đủ combo: yoga - tham vấn - phụng sự để bạn có thể phát triển. Inbox để được hỗ trợ nghen

Nhà mình ai đau cổ vai gáy có thể tập 20 buổi yoga cân bằng phục hồi với mình nhé
10/11/2025

Nhà mình ai đau cổ vai gáy có thể tập 20 buổi yoga cân bằng phục hồi với mình nhé

Sau bão nắng lại lên
07/11/2025

Sau bão nắng lại lên

Trồng 4 năm mới có quả.Bắt đầu hưởng được hương vị mùa thu rồi ^^
30/10/2025

Trồng 4 năm mới có quả.
Bắt đầu hưởng được hương vị mùa thu rồi ^^

Bạn yêu một người, thật lòng.Bạn tin rằng đó là người dành cho mình.Người khiến bạn muốn tốt hơn, sống có lý do hơn, khi...
28/10/2025


Bạn yêu một người, thật lòng.
Bạn tin rằng đó là người dành cho mình.
Người khiến bạn muốn tốt hơn, sống có lý do hơn, khiến buổi sáng thức dậy cũng bớt vô nghĩa.
Rồi một ngày, bạn tu tập — học về buông, về vô ngã, về thương mà không dính mắc.
Và khi nghe rằng “tình yêu thực sự là yêu mà không cần sở hữu”, bạn bắt đầu chênh vênh.

Bởi tim bạn vẫn còn đập vì người ấy,
mà lý trí lại bảo: “Phải buông.”
Tâm bạn vẫn khát được yêu,
mà trí bạn lại thì thầm: “Phải vô ngã.”
Bạn đứng giữa hai bờ — yêu và tỉnh thức — mà chẳng biết bên nào là đúng, bên nào là sai.

Rồi một ngày, bạn hỏi:

“Phải chăng tình yêu là sai?
Phải chăng thế gian này chẳng có tình yêu thật sự?”

Không, tình yêu không sai đâu.
Chỉ là bạn đang đi qua một giai đoạn mà tâm thức muốn tiến hóa, nhưng trái tim thì vẫn muốn được ấm áp như xưa.
Bạn đang rời khỏi vùng an toàn của những ảo tưởng đẹp đẽ về tình yêu — để bước vào vùng trống rỗng nơi mọi điều chưa định hình.
Cảm giác ấy đau, nhưng thật ra nó là dấu hiệu của sự trưởng thành tâm linh.

Bởi vì nếu nhìn sâu, bạn sẽ thấy:
nhiều khi ta đâu có yêu người kia,
ta chỉ yêu cảm giác được người ấy khiến ta thấy mình có giá trị.
Ta yêu vì sợ cô đơn, vì muốn được công nhận, vì khao khát cảm giác “có ai đó cần mình”.
Nên khi người kia rời đi, cái đau không chỉ vì mất họ —
mà vì mất tấm gương phản chiếu cái tôi từng bấu víu.

Khi bạn chưa thấy được điều đó, bạn còn hoang mang.
Nhưng khi bạn bắt đầu quan sát,
bạn thấy yêu cũng được, không yêu cũng được.
Bạn hiểu rằng “yêu không ràng buộc” không phải là ép mình vô cảm,
mà là đủ tỉnh để thấy cả cơn rung động lẫn cơn chiếm hữu – mà không bị cuốn đi.

Tình yêu thật sự không mất đi,
nó chỉ thay hình — từ một người sang vạn vật,
từ “em” sang “mọi sinh linh”.
Tình yêu lúc ấy không còn đòi hỏi đáp lại,
vì nó trở thành bản chất của sự sống, chứ không còn là giao kèo của hai người cô đơn.

Đến khi ấy, bạn không còn hỏi “tình yêu có thật không?”,
vì bạn chính là tình yêu ấy.
Không cần phải giữ, không cần phải gọi tên.
Chỉ cần sống, chỉ cần thở,
và trong mỗi hơi thở là tình yêu đang có mặt.

Bạn nhìn một người sống một mình, bạn nghĩ họ hẳn cô đơn, buồn bã lắm.Bạn thấy ai đó đang cặm cụi giữa nắng trưa, bạn ng...
25/10/2025


Bạn nhìn một người sống một mình, bạn nghĩ họ hẳn cô đơn, buồn bã lắm.
Bạn thấy ai đó đang cặm cụi giữa nắng trưa, bạn nghĩ chắc họ khổ, cực thân.
Bạn thấy một người khoác áo tu hành, bạn nghĩ họ đã đắc ngộ nhiều chân lý cao siêu.

Nhưng thật ra, tất cả chỉ là bạn đang nghĩ.

Bạn tưởng mình đang quan sát người khác, nhưng kỳ thực bạn chỉ đang nhìn thấy phản chiếu của chính tâm mình.
Người cô độc kia có thể đang tận hưởng từng phút được là chính mình — không cần diễn, không cần làm ai hài lòng.
Người đang dang nắng ngoài vườn có thể đang mỉm cười với từng luống đất, thấy niềm vui giản dị trong từng giọt mồ hôi.
Còn người tu hành kia, biết đâu trong tâm họ vẫn là những cơn sóng của nghi ngờ, của ham muốn, của khổ đau chưa tan.

Chúng ta nhìn người bằng chiếc kính của chính mình — và rồi tưởng đó là “sự thật”.
Thật ra, khi tâm còn yếu, ta sẽ cho rằng ai ở một mình cũng yếu.
Khi ta sợ khổ, ta nghĩ ai cực nhọc cũng đang khổ.
Khi ta còn khao khát giác ngộ, ta nghĩ người khoác áo nâu kia đã tới bến.

Nhưng đời sống vốn không đơn giản như thế.
Có người sống một mình mà lòng rộn ràng như mùa xuân.
Có người giữa đám đông mà cô đơn đến tận xương tủy.
Có người lao động tay chân mà tâm an định hơn cả thiền giả.
Có người tụng kinh niệm Phật mỗi ngày mà trong lòng vẫn đầy so đo.

Thành ra, khi ta thấy ai đó và vội gắn cho họ một câu chuyện, hãy nhớ — ta đang kể chuyện về chính mình.
Càng ít phán xét, ta càng gần hơn với sự thật của mọi người — và của chính ta.

20/10/2025

Chúc 1 nửa thế giới tu tập và giải thoát nghen ^^

Chúng ta phải lần lần đánh đổ tất thảy những “tượng đài ảo tưởng” về chính mình.Nghe có vẻ dữ dằn, nhưng thật ra là hành...
17/10/2025


Chúng ta phải lần lần đánh đổ tất thảy những “tượng đài ảo tưởng” về chính mình.
Nghe có vẻ dữ dằn, nhưng thật ra là hành trình rất… nhân văn.

Bởi tượng đài đâu chỉ có ở công viên.
Nó nằm ngay trong tâm trí ta, nơi ta khắc lên những dòng chữ như:
“Ta là người mẹ thương con vô điều kiện.”
“Ta là người con hiếu thảo.”
“Ta là người thầy tận tâm.”
“Ta là người yêu chung thuỷ.”

Những câu nghe có vẻ sáng ngời đạo đức ấy, thật ra là cơn mê nhẹ của bản ngã.
Nó khiến ta bám víu vào một hình ảnh “tốt đẹp” để không phải đối diện với những mảng tối của mình: sự ích kỷ, sợ hãi, ganh tỵ, lười biếng, hoặc đơn giản là… mệt mỏi.

Con người ta không sợ xấu, mà sợ mình không còn thấy mình tốt.
Nên ta cố níu lấy các tượng đài đạo đức như phao nổi giữa biển hoang mang.
Ta không dám nói “tôi không muốn gặp con hôm nay”, “tôi chẳng thấy thương ai nổi”, “tôi cũng nhỏ nhen lắm chứ”.
Bởi ta sợ — một khi thừa nhận điều ấy, tượng đài sẽ sụp.
Và cùng với nó, cảm giác mình có giá trị cũng tan theo.

Nhưng điều kỳ diệu là: chỉ khi tượng đài sụp, sự thật mới bắt đầu thở.
Ta mới thấy thương chính mình, thương cha mẹ, thương học trò, thương người đời — bằng một cách không cần diễn vai nào cả.
Không còn là người “tốt”, mà là người thật.

Người thật biết mình vẫn thương, nhưng cũng biết lúc mình hết thương.
Biết mình có lúc tử tế, có lúc muốn quăng hết tất cả đi.
Và chấp nhận điều đó như một phần của sự sống.

Bởi rốt cuộc, hành trình trưởng thành tâm linh không phải là trở thành người tốt hơn,
mà là bớt ảo tưởng về mình hơn.

Chỉ khi ta dám bước ra khỏi tượng đài “tôi là ai”,
ta mới thực sự bắt đầu biết sống —
nhẹ nhõm, thật thà, và bình an đến lạ.

Tôi cũng từng là người cố gồng làm “người tốt”.
Cố tỏ ra hiểu chuyện, biết điều, biết lắng nghe, biết yêu thương — nói chung là “biết hết”.
Nhưng càng “biết”, tôi càng mệt.
Càng “tốt”, tôi càng xa chính mình.

Tôi từng tưởng nếu mình tử tế, người khác sẽ không làm tổn thương mình.
Nhưng hoá ra, càng cố tử tế, tôi càng dễ bị thương — vì tôi không cho phép mình nói “tôi buồn”, “tôi giận”, “tôi thất vọng”.
Tôi chỉ cho phép mình “hiểu” người ta thôi.

Một ngày nọ, khi tượng đài “người tử tế” trong tôi nứt ra, tôi không còn sức mà vá.
Tôi im lặng, và thấy mình… thở được.
Thì ra sống thật không cần cao siêu đến vậy — chỉ cần thôi gồng làm người đúng.
Chỉ cần nhìn thấy mình — lúc hiền, lúc dữ, lúc sáng, lúc đen.

Và kỳ lạ thay, khi ấy tôi mới bắt đầu thương người hơn — vì tôi đã học được cách thương một kẻ nhiều mâu thuẫn như chính tôi.

Từ đó, tôi thôi cần làm “người tốt”.
Tôi chỉ cần làm “người thật”.
Và người thật — đôi khi không giỏi, không hay, nhưng bình yên đến lạ.

Khi tượng đài trong bạn sụp đổ, đừng vội buồn.
Hãy ngồi xuống, phủi lớp bụi bám trên vai, rồi nghe kỹ… có khi giữa đống gạch vụn ấy, bạn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của chính mình.
Tiếng cười ấy lạ lắm — không còn tự mãn, không còn kiêu hãnh, mà là tiếng cười của một kẻ vừa thoát khỏi nhà tù mang tên “ta phải trở thành ai đó tốt đẹp”.

Khi ấy, bạn sẽ nhận ra: hóa ra tự do không phải là được tung cánh giữa bầu trời, mà là được thôi diễn vai mình không thật.
Bạn không cần gồng làm người mẹ vĩ đại, người thầy tận tụy, hay người con gương mẫu nữa.
Bạn chỉ cần đủ tỉnh để không bị những vai diễn ấy nuốt trọn.

Và biết không — chính khi bạn thôi cố trở thành “phiên bản tốt nhất của bản thân”, bạn mới thật sự gặp lại bản thân thật nhất.
Người ấy không hào nhoáng, không được ai tung hô, nhưng an trú, hiền lành và cười… như một đứa trẻ vừa được thả tự do sau bao năm bị dạy cách phải ngoan.

Mới thu quả sầu hữu cơ duy nhất của An Farm. Hi vọng năm sau sẽ thuận tự nhiên mà đậu nhiều hơnPs: khoe thôi. Hok có bán...
16/10/2025

Mới thu quả sầu hữu cơ duy nhất của An Farm. Hi vọng năm sau sẽ thuận tự nhiên mà đậu nhiều hơn
Ps: khoe thôi. Hok có bán. Mún ăn đợi mùa sau nghen ^^

Address

Thôn Tân Thành, Xã Hoà An, Huyện Krong Pac
Tỉnh Đắk Lắk

Telephone

+84932131586

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when An Farm Counseling - Tham Vấn Tâm Lý posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to An Farm Counseling - Tham Vấn Tâm Lý:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category