Chùa Long Hương - Thượng Tọa Thích Tuệ Hải

Chùa Long Hương - Thượng Tọa Thích Tuệ Hải Khi nào trong lòng chúng ta tôn kính Đức Phật chúng ta sẽ đạt được an lạc và hạnh phúc. Tâm người nào càng thanh tịnh thì người đó càng tỏa sáng.

TIẾC GÌ 1 ❤️MẸ ƠI !Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuyaCha đi vắng, mưa thét gào gió thổiMẹ che gió, che bốn bề nước xốiB...
27/11/2025

TIẾC GÌ 1 ❤️
MẸ ƠI !
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu.
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ.
Những đông nào trong buổi sớm tinh mơ
Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con.
Trong đêm khuya con vẫn mộng chập chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đói
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay cơm.
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy guộc.

Nam Mô Quan Thế âm Bồ Tát 🙏🙏🙏
Nam Mô Quan Thế âm Bồ Tát 🙏🙏🙏
Nam Mô Quan Thế âm Bồ Tát 🙏🙏🙏

Cơn giận, theo lời Phật dạy, chẳng khác nào một đốm lửa cháy trong lòng bàn tay. Khi ta muốn ném nó vào người khác, chín...
14/11/2025

Cơn giận, theo lời Phật dạy, chẳng khác nào một đốm lửa cháy trong lòng bàn tay. Khi ta muốn ném nó vào người khác, chính ta là người đầu tiên bị bỏng. Trong khoảnh khắc sân hận khởi lên, ngọn lửa ấy không chỉ thiêu đốt thân tâm mà còn đốt cháy luôn những hạt giống thiện lành, từ bi và trí tuệ trong mỗi con người.

Giận dữ đến từ chấp niệm – khi ta cho rằng mình đúng, rằng người khác sai; khi ta muốn mọi thứ phải diễn ra theo ý mình. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không vận hành như thế. Mọi việc xảy ra đều có nhân duyên của nó. Có người làm ta tổn thương, thật ra chỉ là để dạy ta biết bao dung. Có việc khiến ta tức giận, là để giúp ta học cách nhẫn nhịn và hiểu mình hơn. Nếu biết nhìn sâu, mỗi nghịch cảnh đều là một bài học để tâm ta lớn dần lên.

Người có trí không phải là người không giận, mà là người biết dừng lại trước khi cơn giận điều khiển mình. Khi hơi thở gấp gáp, hãy hít sâu, lùi một bước. Khi lời nóng sắp buông ra, hãy mỉm cười, giữ im lặng. Một giây kiềm chế đôi khi cứu được cả một mối quan hệ, cứu được lòng bình yên của chính mình.

Phật dạy: “Lấy từ bi thắng sân hận, lấy nhẫn nhục thắng kiêu mạn.” Người càng tu, tâm càng lặng, vì họ hiểu rằng sân giận không bao giờ mang lại hạnh phúc. Ta càng giận, càng khổ. Ta càng tha thứ, càng nhẹ lòng. Sân hận chỉ làm đục dòng nước tâm, còn tha thứ khiến lòng ta trong như suối nguồn.

Trong cuộc sống, ai cũng có lúc sai, có khi nóng nảy, có khi bị tổn thương. Nhưng nếu biết nhìn mọi điều bằng ánh sáng của hiểu biết và lòng thương, ta sẽ thấy chẳng có ai đáng ghét, chỉ có người đáng thương. Người làm ta tổn thương cũng đang chịu khổ bởi chính vô minh của họ. Khi ta đủ bình an, ta sẽ không còn muốn làm khổ ai nữa.

Hãy để mỗi ngày trôi qua trong tỉnh thức, tập buông bỏ từng cơn giận nhỏ, từng điều bất mãn vụn vặt. Dần dần, ta sẽ nhận ra, không phải người khác mang đến bình yên cho mình — mà là chính ta, khi biết quay về chăm sóc tâm mình.

Vì thế, đừng giữ ngọn lửa giận trong tim, hãy dùng lòng từ mà dập tắt nó. Một người có thể chinh phục cả ngàn quân địch, nhưng người chiến thắng được chính mình mới là người chiến thắng vĩ đại nhất. Khi tâm an, mọi giông bão cũng hóa dịu dàng, và thế gian này — bỗng trở nên hiền hòa, sáng trong như buổi sớm mai. 🌿

Sau đây là 10 bài học làm thay đổi cả cuộc đời từ Bụt: 1. Yêu quý hết thảy muôn loài"Hận thù không thể hóa giải bởi hận ...
13/11/2025

Sau đây là 10 bài học làm thay đổi cả cuộc đời từ Bụt:



1. Yêu quý hết thảy muôn loài

"Hận thù không thể hóa giải bởi hận thù mà bằng tình yêu; đây là chân lý muôn đời."



2. Con không là những gì con nói mà là những gì con làm.

"Một người không thể gọi là khôn ngoan vì anh ta biết nói hay; nhưng nếu anh ta có bình an, tình yêu thương, và sự dũng cảm thì anh ta mới thật sự được gọi là khôn ngoan."

"Một con chó tốt không phải bởi vì nó sủa giỏi. Một người tốt không phải bởi vì anh ta nói hay."



3. Bí quyết để có sức khỏe tốt chính là an trú trong hiện tại

"Bí quyết để có sức khỏe cho cả tinh thần lẫn thể xác không phải là hờn trách quá khứ hay lo sợ về tương lai, mà là sống trong giây phút hiện tại một cách khôn ngoan và nghiêm túc."



4. Ai biết nhìn vào trong tự thân mình thì người đó tỉnh thức

"Đạo không nằm trên bầu trời. Đạo nằm trong tim."



5. Lời nói có sức mạnh vừa có thể gây tổn thương, vừa có thể trị lành

"Lời nói có sức mạnh vừa phá hủy, vừa hàn gắn. Khi lời nói vừa chân thành, vừa hòa ái, chúng có thể thay đổi cả thế giới."



6. Hãy cho đi và con sẽ còn mãi

"Con chỉ mất khi con còn nắm giữ."



7. Không ai có thể đi giúp ta

"Không ai có thể cứu ta ngoại trừ chính ta. Không ai có thể và không ai sẽ làm thế. Chúng ta phải đi trên con đường của chính mình."



8. Niềm hạnh phúc không bao giờ cạn kiệt khi ta biết sẻ chia

"Hàng ngàn ngọn nến có thể được thắp sáng bởi một ngọn nến và cuộc đời của ngọn nến ấy không hề bị tàn lụi. Hạnh phúc không bao giờ cạn đi khi ta biết sẻ chia."



9. Hòa nhã với tất cả

“Hãy kiên trì nhường nhịn người trẻ, từ ái với người già, khuyến khích những ai đang cố gắng, khoan dung độ lượng với những kẻ làm sai và nhu nhược. Có khi trong đời, con sẽ lâm vào những hoàn cảnh ấy.”

“Từ bi với mọi chúng sinh, không phân biệt giàu nghèo; mỗi chúng sinh có những nỗi khổ riêng. Một số chịu khổ quá nhiều, số còn lại chịu khổ quá ít.”

“Hãy chỉ dạy ba sự thật này cho chúng sinh: một trái tim nồng hậu, lời nói hòa ái, một cuộc đời phụng sự và từ bi là những thứ sẽ làm nhân loại đổi mới.’



10. Đừng tin vào mọi thứ con được dạy phải tin

"Đừng dễ dàng tin vào bất kì điều gì bởi vì con đã nghe thấy. Đừng dễ dàng tin vào bất kì điều gì bởi vì nó đã được nhiều người truyền miệng. Đừng dễ dàng tin vào điều gì bởi vì nó được ghi chép trong những cuốn sách giáo điều. Đừng dễ dàng tin tưởng điều gì vì chúng là lời của những bậc tiền bối và của Thầy con. Đừng dễ dàng tin vào truyền thống bởi vì nó đã được trao truyền trong rất nhiều thế hệ. Nhưng sau những gì quan sát và phân tích, khi con thấy chúng phù hợp với lí lẽ, đưa đến điều tốt lành, đem lợi ích cho chúng sinh, thì hãy chấp nhận và sống vì nó."

Trong không khí trang nghiêm và ấm áp nghĩa tình, vào sáng ngày 21/9/2025 (nhằm 30/7 năm Ất Tỵ), chùa Long Hương (xã Nhơ...
03/10/2025

Trong không khí trang nghiêm và ấm áp nghĩa tình, vào sáng ngày 21/9/2025 (nhằm 30/7 năm Ất Tỵ), chùa Long Hương (xã Nhơn Trạch, Đồng Nai) đã long trọng tổ chức Đại lễ Vu Lan báo hiếu PL.2569. Buổi lễ diễn ra với sự chứng minh của chư Tôn đức Tăng Ni, cùng sự hiện diện của đông đảo thiện nam tín nữ khắp nơi về tham dự.
Quang lâm chứng minh đại lễ có Hòa thượng Thích Hồng Thiện, viện chủ chùa Vĩnh Khánh (Gia Lai), Hòa thượng Thích Đồng Chơn, viện chủ Tổ đình Phổ Bảo (Gia Lai); Hòa thượng Thích Đồng Đức, viện chủ Tổ đình Sơn Long (Gia Lai); Hòa thượng Thích Đồng Thành, viện chủ chùa Thọ Sơn (Gia Lai); Hòa thượng Thích Vạn Châu, viện chủ chùa Giác Hải (Gia Lai); Thượng tọa Thích Tuệ Hải, Phó ban Từ thiện Xã hội TƯ, Phó ban Kinh tế Tài chính TƯ GHPGVN, trụ trì chùa Long Hương, cùng chư Tôn đức trụ trì các tự viện trong và ngoài tỉnh.
Tham dự còn có bà Hồ Thị Kim Ngân, Ủy viên Ban Thường vụ Đảng ủy, Chủ tịch Ủy ban MTTQVN xã Nhơn Trạch; ông Lê Phát Sinh, Chỉ huy trưởng Ban Chỉ huy Quân sự xã Nhơn Trạch, cùng lãnh đạo các ban ngành của xã Nhơn Trạch, các vị nguyên lãnh đạo của huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre (cũ).

Trong không khí trang nghiêm, toàn thể hội chúng đồng niệm Phật cầu gia hộ, hướng tâm thanh tịnh để buổi lễ diễn ra viên mãn. Sau đó, Thượng tọa trụ trì chùa Long Hương đã có lời khai mạc, nhấn mạnh ý nghĩa trọng đại của mùa Vu lan: “Vu lan không chỉ là dịp để mỗi người con tưởng nhớ, tri ân cha mẹ, mà còn là cơ hội khơi dậy tinh thần hiếu đạo, hướng con người đến nếp sống thiện lành, từ bi và trí tuệ theo lời Phật dạy.”

TAM BẢO VÀ CHƯ THIÊN CHỈ HỘ TRÌ CHO KẺ CÓ HÀNH TRÌ.Muốn được hộ trì thì ta phải hành trì, nhờ ...
27/09/2025

TAM BẢO VÀ CHƯ THIÊN CHỈ HỘ TRÌ CHO KẺ CÓ HÀNH TRÌ.

Muốn được hộ trì thì ta phải hành trì, nhờ hành trì nên mới được hộ trì.

Hỏi tôi có tin cầu an, cầu siêu hay không, tôi nói 50:50

Với kẻ nào có hành trì thì chuyện tụng kinh có tác dụng, Tam Bảo và Chư Thiên có hộ trì.

Đức Phật đã Niết bàn rồi, hộ trì ở đây là như thế nào?

Hộ trì là khi mình nghĩ đến Đức Phật lòng mình tùy hỷ Công Đức của Ngài.

Sự tùy hỷ có hai tác dụng hộ trì rất lớn:

1. Tâm tùy hỷ là một yếu tố tâm lý lành mạnh, hỗ trợ cho sức khỏe của ta.

2. Tác dụng thứ hai của Tâm tùy hỷ là Công Đức, Công Đức nhiều thì ta được chính nó hộ trì.

Tức là khi mình bị cái gì mà niệm tưởng đến Đức Phật là mình tùy hỷ Ba-la-mật mà Ngài đã tu trong vô số kiếp sống.

Khi tùy hỷ với Ngài:

- Ngài đã làm những chuyện khó làm, cho những cái khó cho, Ngài đã học, đã hiểu những cái khó hiểu, khó học… chuyện mình hoan hỉ như vậy là yếu tố tâm lý rất quan trọng.

Tâm lý của mình được ổn định, được an lạc thì mình có thể vững bước trên cuộc đời đầy đau thương này.

Bản thân sự tùy hỷ là Công Đức, và chính Công Đức đó hộ trì ngược lại cho mình.
Chớ không thể là réo tên vị nào đó, miệng thì niệm mà lòng trôi dạt vào phương nào...

Tây có câu:

- “Cầu nguyện không phải để thoát nạn mà là để bình tĩnh lúc lâm nạn”.

Các chuyên gia cứu nạn của thế giới đều nhìn nhận trong các tai nạn, kẻ bình tĩnh có cơ hội sống sót cao hơn người sợ hãi.

>> PHÉP LẠ CỦA ĐẠO PHẬT LÀ SỰ CHUYỂN HOÁ TỪ XẤU NÊN TỐT.

Tuỳ vào vốn liếng của mỗi người mà chúng ta đóng góp được gì cho thế giới, và chính sự đóng góp đó là phép lạ.

- Trong tinh thần của Phật Pháp, phép lạ không phải là cái gì để mình nhìn cho nó đã con mắt mà phép lạ là một sự hoán chuyển.

Tôi nhớ có một vị Thiền Sư nói thế này:

- “Bạn có thể dời một ngọn núi lấp một con sông, nhưng cái đó nó không có ghê gớm bằng bạn có thể chuyển hoá cho những người Tà kiến thành Chánh kiến, những người Sân Si thành mát mẻ, những người u mê tự nhiên có Trí tuệ, những người Cuồng tín trở nên Chánh tín.”

Và có một chuyện quí vị phải đồng ý với tôi, chuyện khoa học dời núi họ làm được phải không, nhưng chuyện muốn thay đổi suy nghĩ của một người “chắc chích thuốc t.ử hình chứ không có cửa“...

Ngày còn bé tôi đọc được câu này của Tàu:

- “Ch.ém đầu ngàn viên tướng ngoài trận dễ hơn là thay đổi suy nghĩ của kẻ thất phu“.

Tôi thấy rất vô lý, nhưng bây giờ tôi già rồi tôi thấy đúng, một ngàn viên tướng đúng là khó chặt đầu, nhưng mình có thể dùng mỹ nhân kế, ly gián, khổ nhục kế..v.v hoặc lấy bom “bùm“ là xong, nhưng để thay đổi suy nghĩ một người rất khó...

Cho nên Phép lạ của Đạo Phật là gì ?

>> Là sự chuyển hoá từ Xấu nên Tốt.

Tôi nhớ Có một ông minh triết của Hồi Giáo, ông sống đến già, ngày ông 80 tuổi bạn bè đến thăm, lúc ông đang nằm ngáp ngáp thoi thóp trên giường bệnh ông thều thào nói thế này:

- Năm 20 tuổi tôi ôm mộng thay đổi thế giới, năm 40 tuổi tôi ôm mộng thay đổi mọi người chung quanh tôi, năm nay tôi 80 tuổi tôi mong thay đổi được tôi thôi...

Các vị đừng coi thường chuyện đó, nếu mọi người trong đám đông này mà tự thay đổi được mình thì thế giới sẽ được thay đổi.

- Tôi thấy tôi phun một miếng kẹo Chewing gum đâu có bao nhiêu, cô kia cũng nghĩ không có bao nhiêu, cuối cùng nguyên đống toàn là Chewing gum.

- Tôi liệng xuống một bao nilon, vị đó liệng xuống một chai nước, cô kia liệng xuống một cái lon.
Một cái lon, tờ giấy, bao nilon, chai nước, lon nước chưa đủ là rác, nhưng gom tất cả lại chúng ta có nguyên một đống rác.

Thế giới này là một môi trường cộng hưởng, không có gì trên đời này tồn tại độc lập mà không cần đến sự kết nối liên đới, cộng hưởng, cộng sinh với vô vàn những thứ khác, vì đó là bản chất Duyên Khởi của thế giới.

Vô Ngã là gì ?

>> Là không có một cái gì đơn thuần bất biến một mình nó mà nó có thể tồn tại.

Ngay cả một nụ cười, một giọt nước mắt của chúng ta nó cũng cần vô số điều kiện để có được...

Do đó người Phật tử hiểu được nguyên tắc này phải sống có trách nhiệm hơn.

Vì sao vậy ?

Vì một nụ cười, một cái lườm liếc của mình vẫn có thể đưa đến một bi kịch...

CHÂN Lý LUÔN HIỆN HỮU            Mình đang suy nghĩ tức là mình đang xao động. Xao động là không có phù hợp với thực tại...
09/09/2025

CHÂN Lý LUÔN HIỆN HỮU

Mình đang suy nghĩ tức là mình đang xao động. Xao động là không có phù hợp với thực tại hiện tiền. Cứ nhiều lần mình thấy không phù hợp là mình không chơi tiếp. Nó không phù hợp là mình không tiếp tục, mình không tiếp tục xao động nữa thì nó trở lại trạng thái bình thường. Tâm yên lặng, thanh tịnh là chuyện bình thường. Đây là sự thật phải xảy ra với mình chứ không phải là tôi tu mới được cái này đâu!
Tâm thanh tịnh là một sự thật vốn có của mình, đừng có ráng động niệm. Đừng có cố gắng động niệm nữa. Động niệm là một sự cố gắng. Không động niệm là chuyện bình thường. Phải nói ngược như vậy mới được, vì mình còn cố gắng bình thường, mình cố gắng lặng nên mình lặng không được, nói ngược như vậy đó, mắc cười vậy đó.
Cái sự thật là bình thường, bình lặng, cố gắng nghỉ ngơi là một sự cố gắng, đừng có cố gắng nữa, mệt rồi nghỉ đi, cứ nhẹ nhàng với mình vậy đó, còn động niệm là còn cố gắng mà còn cố gắng thì mệt mỏi, thôi nghỉ ngơi đi. Giờ này mình không có cần cái gì nữa, mình cần trở lại với bổn nguyên thanh tịnh của mình và trở lại cái bổn Nguyên thanh tịnh là một cái gì nó hết sức bình lặng, nó hết sức an ổn, hết sức là bình thường và nó không có động niệm về quá khứ, nó cũng chẳng có vọng tưởng về tương lai.
Thật sự nhớ quá khứ nó cũng là một niệm đang hiện ở đó, chúng ta phải xác định rõ vậy. Nhớ chuyện quá khứ cũng là một ý niệm đang hiện lên và rõ ràng là mỗi niệm hiện lên rồi thì nó lặn xuống, rồi có khoảng rỗng ý niệm khác hiện lên. Bây giờ mình là người đang ở nơi thực tại này, cho nên cái gì hiện lên mình thấy rõ nhận rõ biết rõ. Và nhận rõ, biết rõ cái niệm đang hiện cũng như lúc lặng, lúc mà không có niệm mình cũng nhận rõ biết rõ, lúc niệm hiện cũng nhận rõ biết rõ và chỉ biết rõ, biết rõ, biết rõ và rõ.
Biết rõ biết rõ biết rõ, biết rõ .... biết thôi chứ không có làm gì. Rõ biết là rõ biết , vì cái đang biết rõ là cái rõ biết chứ không thêm bớt gì ở đây . Mình thêm mình bớt cái gì là mình sai, không có từ theo vọng hay là không theo vọng ở đây, đó là một sự sai lầm. Biết rõ là cái rõ biết. Cái rõ biết nó đang rõ Biết, cái rõ biết nó đang rõ Biết, mà cái rõ biết rất này rất là tự nhiên. Rõ biết không hề có bất kỳ một sự tác động nào, không ai làm cho nó rõ biết, không ai là thúc bách nó rõ biết, không ai chú tâm để có cái rõ biết. Rõ biết rõ biết rất là tự nhiên, cho nên mình có chú tâm để rõ biết là không có bình thường, không có tiếp tục nữa, ngay cả sự chú tâm quý vị cũng phải thả, đang chú tâm để rõ biết quý vị cũng phải thả nó luôn hiểu không? Để rõ ràng là cái đang rõ này không có bất kỳ một sự tác động nào nó tự rõ . Nó tự rõ là nó tự động automatic rõ, nó tự nhiên rõ bất kể cái gì nó hiện trong cái rõ thì cái rõ nó đang rõ. Cái rõ là nó đang trùm khắp, cho nên tất cả mọi thứ nó hiện trong cái đang rõ khắp - Rõ khắp - Biết khắp - biết khắp đó!
Nó chỉ rõ thôi chứ không tự biết, rõ ràng là thằng nào hiện ra, nó rõ thằng đó và không hiện nó cũng rõ mà hiện nó cũng rõ, không hiện nó cũng rõ mà chỗ nào hiện nó cũng rõ. Đó, cứ vậy thôi.
Chú Tâm là hư , tập trung là không có đúng. Tu nói chuyện nghe ghét vậy đó. Mà quý vị ở không không có được kỳ vậy ta? Cứ muốn làm cái này, muốn làm cái kia là ! Đôi lúc mình cũng phải hỏi ngược mình lại đi, mắc mớ gì vậy? Ai xúi mình mà cứ muốn vầy muốn kia, muốn nọ, muốn làm cái này, muốn làm cái kia, muốn làm cái nọ, muốn thở, muốn hít, muốn được, muốn mất, muốn tịnh, muốn uế gì tùm lum.... Thật mắc cười thiệt, rảnh lắm hả? Đôi lúc mình phải hỏi mình ; bộ rảnh lắm hả? Rảnh thì nghỉ đi !
Đôi khi mình cũng phải gọi là tự sự tự tâm sự với mình. Mình phải là đặt nhiều cái phản biện cho những cái chuyện sai lầm của mình để nó biết nó dừng. Hay lắm, nó có những cái phản biện, nó sẽ dừng lại. Tự dưng mình nghĩ cái này, rồi tự hỏi; ủa rảnh lắm sao nghĩ hoài, nó mắc cỡ nó không nghĩ nữa? Nhiều khi tui cũng chơi vui với mình vậy a , ủa bộ rảnh lắm sao, cái nó quê nó quê ... nó không thèm nghĩ nữa. Ráng hồi nó kiếm chuyện khác, rồi nói rảnh nữa à, tự nhiên nó lặng à . Mỗi người có một kiểu thì mình muốn chơi kiểu gì đó chơi, miễn làm sao là thật sự yên ổn là được.
Mà yên ổn là yên ổn , không phải là do mình tu mới được yến ổn mà Yên ổn là bản chất thật của chính mình. Do mình hướng ngoại cho nên mình không yên. Bây giờ mình mệt mỏi, mình muốn nghỉ ngơi, không muốn hướng ngoại nữa thì mọi chuyện nó tự automatic Yên, vì yên là bản gốc , yên là nguyên thể của mình. Nguyên thể của mình là tự tịnh tự định. Nguyên thể của mình là thanh tịnh. Nguyên thể của mình là rõ biết thường hằng không dính mắc giữa thân tâm và hoàn cảnh. Nguyên thể của mình là rõ biết thường hằng mà không dính gì tới thân, không dính gì tới tâm, không dính gì tới hoàn cảnh. Cho nên thân tâm và hoàn cảnh kiểu gì thì cũng bị biết. Ngã hiện ra kiểu gì cũng bị biết. Pháp hiện ra kiểu gì cũng bị biết. Phải khẳng định thân tâm là cái bị biết cho nó trở thành một cách thuần thục á.
Bây giờ mình chưa ngộ là mình phải làm cho mình thuần thục với cái thấy biết kiểu này, đây là kiểu lật ngược. Tại vì trước là chú trọng đến thân tâm thì bây giờ mình chú trọng cái biết thân tâm. Hai người khác biệt à nha, cho nên là nếu mình có chú ý tới thân tâm là mình biết mình đang sai, nhẹ nhàng biết nó đang sai, nó đang hướng ngoại nó đang sai lầm đó, mình cứ nhắc mình như vậy, để mình không còn dính tới thân tâm vào hoàn cảnh là được, mỗi người có một cách, cách gì mình thấy hiệu quả nhất với mình là mình làm hiểu không?
Giờ mình đang nằm , mình nghe tiếng ai nói đó rồi mình nghe mình có cảm giác không có vui lắm. Mình nói ủa rảnh lắm hả? Mắc mớ gì vậy? Dính gì mình? Rồi mình phải nói luôn tới cái chuyện rõ ràng là không có dính, rõ ràng là căn đang tiếp xúc với trần dính gì mình, lúc đầu thì mình hơi mất một chút thời gian như vậy, nhưng mà sau khi mình thuần thục rồi thì nó sướng trời ơi, phải nói là sướng trời ơi luôn a, không nói câu khác được. Nó yên kỳ cục lắm, không có diễn tả được. Nó thanh tịnh kỳ cục lắm! Đi đứng nằm ngồi nó vậy đó. Tại vì mình không dính tới thân tâm, không dính hoàn cảnh thì có cái gì để dính nữa.
Nhưng mà giai đoạn đầu là mình chưa quen, mình chưa quen là mình huân tập cái gì cũng vì cái thân m, cũng vì cái tâm của mình đúng không? Cái gì từ xưa giờ cũng vì thân tâm, còn bây giờ cái gì mình cũng là cái biết, mình không vì thân tâm mà mình là cái biết. Cho nên thân tâm, không phải là cái chú tâm chú ý chú mục, không phải là quan trọng nữa, nó là thằng thứ yếu, nó là thằng không có thật, do mình ảo tưởng. Mình thấy có thân có tâm , rồi mình cho là thân này quý trọng thân kia khinh tiện . Nhiều khi mình nếm trải khổ vui cũng là mình biết cái khổ cái vui. Biết được hai mặt thì hai mặt có khổ có vui cũng đâu có dính với cái biết ở mình.
Lúc đó mình mới chiêm nghiệm ra. Tức là đang khổ thì cũng biết khổ. Đang vui cũng biết vui. Cái khổ vui chẳng dính gì đến cái biết. Khi khổ vui xảy ra rồi mình sẽ liền có kết luận sau đó là không dính gì đến cái biết. Cái đang biết nó rất là ngọt ngào khi nó đang rõ thân và tâm và hoàn cảnh, gần như quý vị muốn không biết cũng không được. Có nghĩa là bây giờ mình chấp nhận nó hay mình không chấp nhận nó thì nó cũng đang hiện hữu như vậy. Rõ ràng là nó đang hiện hữu chứ nó không thể khác hơn được.
Vì chúng ta bị lầm cho nên chúng ta ngỡ là mình có thể khác hơn là thân tâm này. Rồi cái nhận định, nhận hiểu, nhận biết của mình, mình thấy cảnh mà mình nhận hiểu rồi mình cho là mình có trí thức. Sự thật mình còn không có mà cho tôi là trí thức, tôi là hiểu biết, tôi học biết... tôi bằng cấp này bằng cặp kia, mà tôi thấy chuyện này tôi không bình luận bình phẩm được là coi như không có đẳng cấp. Sự thật mình còn không có thì đẳng cấp đâu ra. Cái thân này mai mốt giục cái bẹp xuống rồi nó chết, lúc đó dòi nó ăn tùm lum, ở đó mà đẳng cấp cái gì? Cái thân thúi quắc!

Đôi lúc mình bị vướng kẹt quá. Mình cần cái đòn nặng nặng, mình đập nó, đập kiểu đó đó rồi nó sẽ qua. Những giai đoạn mình công phu mà nó nhẹ nhàng thì thôi, nhưng mà chấp trước nặng nề quá là đem những cái chuyện sình thúi ra rồi quán. Kệ nó! Miễn làm sao mình đừng có dính tới thân tâm nữa là được! Có nghĩa là mỗi người tìm mỗi một cách nào đó nó phù hợp riêng với mình. Đương nhiên nó không phải là cái pháp hành, nó không phải là pháp tu, mà nó là cái tự mình nhắc thức mình. Kiểu của mình phải như vậy mới được! Chứ đừng có bắt chước ai hết á , và miễn làm sao mình đừng có dính tới thân tâm là được.
Cứ là hướng tâm về dồn hết lực về, mình phải dồn hết sức lực bình sinh về ở nơi cái đang biết. Và lúc nào cái biết đó nó cũng không dính tới thân tâm, lúc nào nó cũng rõ thân tâm và hoàn cảnh. Mình phải luôn lặp đi lặp lại cái này, gần như là nó trở thành một cái bài kinh tụng 24/24 mới được. Cứ mở mắt ra là biết mắt đang mở, nghe âm thanh đang nghe biết đang nghe. Mình cứ nhắc mình vậy để cho nó quen chớ chứ không phải là tôi nghe. Nghe là chuyện cũ, mà chuyện dính mắc cũ này không có thèm xài, tại vì dính mắc trong cái ảo tưởng, chứ không có cái tôi nghe và tôi bị nghe mà nó có cái biết hiện tiền. Mình thấy thì mình chú ý cái biết, mình không biết là mình thấy cái gì. Thấy gì kệ nó, cái biết quan trọng hơn. Cuối cùng là mình mình đặt hết trọng lượng về cái biết. Đụng ai, đụng cái chuyện gì mình cũng biết cái đã , mình biết cái đang biết nó đang biết, cái đang biết nó đang biết, nó đang biết là nó không dính với cái thấy không dính tới cái nghe, mình cũng phải nhập đi nhập lại huân đi huân lại cái dữ liệu này cho mình, để giờ mình làm cái gì cũng là cái biết. Tới hồi mình hết đường chạy, tới hồi mà gần như là mình bị dí hết đường chạy luôn. Tôi đang thấy, cái mình giật mình, ủa cái đang thấy cũng bị biết luôn. Cái mình đang nghe cũng bị biết. Cái kiểu mình nhập dữ liệu như vậy đó.
Tức là cái biết là cái quan trọng, cái đang thấy không quan trọng. Mình cứ vậy đó. Cái nghe mới là cái giả, cái mà biết nghe thì biết đang nghe đó là mới là cái thiệt. Và cứ như vậy. Mình không có ngộ thì mình cũng phải huân để nó thành cái chủng tử thường trực ở nơi cái nhận định, nhận biết của mình chứ đâu còn đường khác đâu. Để đến mức độ mà bây giờ nằm chiêm bao tôi cũng biết tôi nằm chiêm bao là ăn tiền rồi đó nha chứ không phải chuyện đơn giản đâu. Thấy rất rõ cái thân nằm ngủ, thấy rất rõ. Mộng mị, thấy y như thấy người ta đi vậy đó. Cho nên cái lúc mà chết thì tôi cũng biết cái thân này. Nó nằm đó, nó không có nhúc nhích nữa. Thấy thân này tắt thở nhưng mà tôi vẫn biết. Thuần thục là nó sẽ tới cái chuyện này.
Ngủ thức buồn vui sung sướng cái gì nó cũng biết, mình không liên quan tới mấy thằng đó . Biết không liên quan gì mấy thằng này, tất cả đều hiện trong cái biết. Tất cả mọi cái động dụng, dù nhỏ nhiệm nhất của đời sống đời thường của mình điều hiện trong cái biết, cho nên cái biết lúc nào nó cũng rõ mấy thằng này. Nó rõ một cách tự nhiên, rất là tự nhiên và không có chú tâm chú ý gì hết nha. Cho nên việc quên với nhớ là cái đầu của mình. Quên nhớ là tâm thức là sự chú ý. Cho nên tập trung mới có quên có nhớ. Còn cái này là tập trung rồi nó cũng biết mà không tập trung nó cũng biết . Cho nên cái thằng quên hay nhớ thì nó cũng bị biết.
Đơn giản là lúc nào thân tâm cảnh cũng là cái bị biết, lúc nào cái rõ biết nó cũng rõ Biết chứ nó không thể khác được. Và chúng ta cứ gần như là phải nhai từng giây một. Minh rồi xoay chuyển một cách toàn triệt áp đặt luôn cũng được, không sao hết á. Giai đoạn đầu là hiện tại mình chưa ngộ, cho tới một ngày mình ngộ thì khác. Ngộ thì không cần nhắc như vậy nữa.
Mình làm cái này đến mức độ thuần thục, mà phải làm thuần thục đi, chứ không còn chuyện khác nữa đâu! Quý vị đừng có mất thời gian với cái chuyện khác đến mức độ mà hoàn toàn một giai đoạn tôi cũng không biết là bao lâu của từng người, nhưng mà tới một lúc, hoàn toàn tâm thức không còn có khả năng chấp nhận được thân và tâm của mình là thiệt nữa thì cái không thiệt này tự động nó biến mất vì nó vốn dĩ là cái không thiệt, mình sở dĩ nó chưa có mất là bởi vì rất là sâu ở trong mình vẫn còn thấy nó thiệt, cho nên nó không có chịu mất hiểu chưa? Nên buộc mình huân tập, huân tập đến mức độ mình thấy thân không thiệt, tâm không thiệt, hoàn cảnh không thiệt.
Tối nay mình về làm cái thời khóa nhật tụng đó đi , coi bộ linh hơn mấy thần chú khác :
" Thân không thiệt- tâm không thiệt - hoàn cảnh không thiệt. Vì nó là cái đang bị biết- Cái biết mới là cái thiệt.
Thân không thật, tâm không thật, hoàn cảnh không thật. Vì nó không thật cho nên không quan trọng, quan trọng là cái Biết.
Căn trần thức là cái không thật, cái thật là cái biết căn trần thức. Cái Biết mới là cái thật, cái Biết mới là cái thường hằng.
Còn mất có không là cái bị biết, bởi vì nó là cái bị biết nên nó không thật. Chỉ có cái Biết là cái thật, cái Biết luôn luôn Hiện Hữu thường hằng ".

*****

28/07/2025

тιỂυ ĐƯỜиg - мỠ мÁυ RẤT LÀ DỄ TRỊ CHỈ SAU 7 NGÀY
💥 ĐỪNG SỬ DỤNG THUỐC TÂY, UỐNG 10 HAY 20 NĂM VẪN KHÔNG KHỎI ĐÂU
🙏Kính chào quý Phật tử!
Tu Tâm Hành Thiện. Thầy là Thích Tuệ Hải hiện đang làm Trụ Trì tại Chùa Long Hương ở tỉnh Đồng Nai.
Xin gửi tới bà con phương pháp ĐƖỀƲ ƬƦỊ ƊỨƬ ĐƖỂM тιỂυ ĐƯỜиg - мỠ мÁυ ngay tại nhà!
👉 Cam Kết : HIỆU QUẢ - AN TOÀN - KHÔNG TÁC DỤNG PHỤ !
✅Nghe lời của thầy 2 lần/ngày trong tuần đều đặn sẽ không còn gặp các tình trạng:
- Không còn tê bì, tiểu đêm, mất ngủ, khát nước
- Ổn định đường huyết
- Giảm phụ thuộc tây y
- Ăn ngon ngủ ngon da dẻ hồng hào
- Đánh bay mọi biến chứng nguy hiểm
- Đêm tiểu nhiều, mãi không ngủ được.
💥Chứ Uống Kháng Sinh thì 10 năm hay 20 cũng không khỏi.
💥" CỨU MỘT MẠNG NGƯỜI XÂY MƯỜI TÒA THÁP " ! A di đà phật 🙏
Phật Tử để lại đúng [SỐ ĐIỆN THOẠI] thầy sẽ phát tâm gọi điện trực tiếp tư vấn sớm nhất
Gọi Ngay: 0334.394.934 để được gặp trực tiếp thầy

QUÁN CHIẾU NGHIỆP BÁO ĐỂ CHUYỂN HOÁ KHỔ ĐAU 🙏🙏🙏Khi có những sự việc gây cho ta đau khổ, hãy quán đó là do nhân quả, nghi...
02/04/2024

QUÁN CHIẾU NGHIỆP BÁO ĐỂ CHUYỂN HOÁ KHỔ ĐAU 🙏🙏🙏
Khi có những sự việc gây cho ta đau khổ, hãy quán đó là do nhân quả, nghiệp báo. Tất cả những buồn khổ đến với chúng ta đều có nguyên nhân của nó.
Có những người lúc chưa đi chùa, chưa biết tu thì không sao; đến khi đi chùa, biết tu rồi lại toàn gặp chướng duyên nên từ đó họ nghi ngờ nhân quả. Họ nghĩ tại sao đi chùa, tu nhân tích đức, làm lành lánh dữ mà toàn gặp bệnh chướng? Họ có biết đâu đây lá cái quả phải trả vì trước đây, họ giết hại chúng sinh quá nhiều, nên kiếp này phải chịu bệnh tật đau khổ.
Theo luật nhân quả, có thể phải trả quả đến năm kiếp, mười kiếp. Nhưng ngày nay do biết tu, nghiệp quả đó dồn lại để chúng ta chỉ trả trong một kiếp. Đó là trường hợp vì sao có những người đi chùa nhưng thường bị trả quả nhiều hơn. Hiểu được vậy, ta phải vui mừng, không nên đau khổ!Đôi khi, chúng ta gặp thất bại trong công việc làm ăn, hoặc đôi khi dành dụm được một số tiền, định cất nhà thì bị lửa cháy... Đối với những trường hợp như thế, nếu không biết quán nghiệp báo chúng ta sẽ rất đau khổ. Bình tĩnh quán về nghiệp báo, ta sẽ biết chẳng qua đó là quả báo của mình. Bởi có thể trong một kiếp quá khứ lâu xa, mình từng lừa gạt người khác khiến cho họ cũng đau khổ như mình bây giờ. Khi quán như vậy, chúng ta sẽ dần chuyển hóa được nỗi khổ niềm đau, sẽ tìm thấy an vui và thanh thản trả nghiệp.

𝐍𝐀𝐌 𝐌𝐎̂ 𝐀 𝐃𝐈 Đ𝐀̀ 𝐏𝐇𝐀̣̂𝐓⭐️ 𝐂𝐨̂̉ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐧𝐨́𝐢 “𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 đ𝐨̛̀𝐢, 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐪𝐮𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠”, 𝐧𝐡𝐮̛ đ𝐢 𝐝𝐮 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐯𝐚̣̂...
01/04/2024

𝐍𝐀𝐌 𝐌𝐎̂ 𝐀 𝐃𝐈 Đ𝐀̀ 𝐏𝐇𝐀̣̂𝐓
⭐️ 𝐂𝐨̂̉ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐧𝐨́𝐢 “𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 đ𝐨̛̀𝐢, 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐪𝐮𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠”, 𝐧𝐡𝐮̛ đ𝐢 𝐝𝐮 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐯𝐚̣̂𝐲 đ𝐢 𝐧𝐠𝐚𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚 𝐫𝐨̂̀𝐢 đ𝐢 𝐥𝐮𝐨̂𝐧. 𝐂𝐚́𝐜𝐡 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭! Đ𝐚̃ 𝐥𝐚̀ đ𝐢 𝐝𝐮 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐨̛̉ 𝐥𝐚̂𝐮 𝐝𝐚̀𝐢, 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚́𝐢 𝐠𝐢̀ đ𝐚́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧 𝐬𝐨 đ𝐨, 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚́𝐢 𝐠𝐢̀ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 đ𝐞̂̉ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐨̀𝐧𝐠. 𝐓𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧 𝐬𝐨 đ𝐨, đ𝐞̂̉ 𝐨̛̉ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐨̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐩𝐡𝐢𝐞̂̀𝐧, đ𝐨́ 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐚̂́𝐩 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐜𝐡𝐚̂́𝐩 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐥𝐚̀ 𝐬𝐚𝐢 𝐥𝐚̂̀𝐦…
⭐️𝐓𝐮̛̣ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐪𝐮𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐯𝐮𝐢 𝐯𝐮𝐢 𝐯𝐞̉ 𝐯𝐞̉, 𝐭𝐮̛̣ 𝐭𝐮̛̣ 𝐭𝐚̣𝐢 𝐭𝐚̣𝐢 𝐦𝐚̀ 𝐭𝐡𝐚𝐦 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐝𝐮 𝐥𝐢̣𝐜𝐡, 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐨𝐚̉𝐢 𝐦𝐚́𝐢. 𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐢𝐞̂́𝐭 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐢𝐞̂́𝐭 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐜𝐡𝐚̂́𝐩 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐭𝐮̛̣ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐤𝐡𝐨̂̉ 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐭𝐚̣𝐨 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐨̣̂𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩, 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐚́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮́𝐭 𝐧𝐚̀𝐨.
⭐️𝐍𝐞̂𝐧 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭, 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 đ𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐪𝐮𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐧𝐨̛𝐢 đ𝐚̂𝐲 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡. 𝐂𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐨̛̉ 𝐧𝐨̛𝐢 đ𝐚̂𝐲 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐥𝐚̀ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡, đ𝐚̂𝐮 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧, 𝐬𝐨 𝐛𝐢̀ 𝐡𝐨̛𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐚? 𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚𝐨 𝐥𝐚̂𝐮 𝐥𝐚̀ đ𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢. 𝐏𝐡𝐚̉𝐢 𝐝𝐮̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚́𝐢 đ𝐨̣̂ 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐯𝐚̣̂𝐲 đ𝐞̂̉ 𝐱𝐮̛̉ 𝐭𝐡𝐞̂́. 𝐌𝐢̀𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐠𝐢̀ 𝐨̛̉ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐠𝐢𝐚𝐧 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡.
⭐️𝐂𝐡𝐨 𝐧𝐞̂𝐧, 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐠𝐢̀ 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐡𝐨̣ 𝐝𝐮̣𝐧𝐠, 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐜𝐚̉𝐦 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐨𝐚̉𝐢 𝐦𝐚́𝐢; 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐚̀𝐧 𝐯𝐚̣𝐧 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐦 𝐥𝐚̂́𝐲 đ𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐜𝐮̉𝐚 𝐫𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐦𝐢̀𝐧𝐡. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐥𝐚̀ 𝐬𝐚𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢.
⭐️“𝐏𝐡𝐚̀𝐦 𝐬𝐨̛̉ 𝐡𝐮̛̃𝐮 𝐭𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚𝐢 𝐭𝐡𝐢̣ 𝐡𝐮̛ 𝐯𝐨̣𝐧𝐠”, “𝐂𝐡𝐮̛ 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, đ𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠, 𝐥𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐤𝐡𝐚̉ đ𝐚̆́𝐜”- 𝐓𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐩𝐡𝐚́𝐩 đ𝐞̂̀𝐮 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐨́ đ𝐨́ 𝐦𝐚̂́𝐭 đ𝐨́, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ đ𝐚̣𝐭 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜. Đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐠𝐢𝐚́𝐜 𝐧𝐠𝐨̣̂, đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭

MƯỜI PHƯƠNG PHÁP TU HÀNH Đây là mười phương-pháp dạy trong kinh Hoa-Nghiêm, nơi phần Trị-Địa-Trụ ở phẩm Thập Trụ. Thật s...
29/03/2024

MƯỜI PHƯƠNG PHÁP TU HÀNH
Đây là mười phương-pháp dạy trong kinh Hoa-Nghiêm, nơi phần Trị-Địa-Trụ ở phẩm Thập Trụ. Thật sự ra phương-pháp này không hạn cuộc nơi chư Tăng Ni, mà dành cho mọi người tu Bồ-Tát Hạnh, tại gia và xuất gia. Song nói rằng dành cho chư Tăng Ni là bởi chư Tăng Ni có điều kiện, nhân duyên thù thắng để thực hiện phương-pháp này. Đồng thời, sinh-hoạt của tăng chúng là sinh-hoạt hướng về sự giác-ngộ, phù-hợp hoàn-toàn với mười phương-pháp của kinh nêu ra. Phương-pháp ấy như sau:
1. Tụng tập đa văn
Tức là học hỏi sâu rộng Phật-Pháp. Học để biết rõ Phật-lý, chân lý. Học để tài bồi đức-hạnh. Do đó đối tượng của việc học là chân lý, đưa tới sự giải-thoát phiền-não, phá tan sự mê hoặc của bản ngã.
2. Hư nhàn tịch tịnh
Đây là thái-độ tự tại với đời. Nếu “đa văn” có nghĩa là chất chứa những tri-kiến, chuyện thị-phi của thế-gian, thì mình chắc chắn chiêu-cảm lấy đủ chuyện thị-phi, phiền-não ở đời; do đó mình sẽ kẹt trong vòng luẩn quẩn của “việc đời”. Nếu “đa văn” có nghĩa là huân-tập chân lý trong kinh-điển, tiêu-hóa (internalize) đạo lý giải-thoát, thì mình sẽ trở nên tự tại. Bởi thế, hư nhàn tịch-tịnh là thái-độ vứt bỏ chuyện đời, chuyện hơn thua, tranh chấp, chuyện lợi lộc cho mình. Mọi thứ tính toán cho mình đều không phải là nhàn, là tịch.
3. Cận thiện tri thức
Nghĩa là gần gũi những bậc thầy có kiến-địa, giác-ngộ hay giải-thoát. Hoặc gần gũi những bậc thầy có trí-huệ và đạo-đức để dắt dẫn mình tu hành. Bậc thiện-tri-thức phải là bậc đi trước mình nhiều bước trên đường tu, do đó có thể khiến mình phát bồ-đề tâm, dạy mình trương dưỡng và thành-thục bồ-đề tâm; cứu giúp lúc mình gặp bế-tắc; chỉ bảo lúc mình còn đầy khuyết điểm. Do gần gũi thiện-tri-thức mình mới thành-tựu được đa văn, tức là nghe nhiều những lời chỉ dạy của bậc thầy.
4. Pháp ngôn hòa duyệt
Nghĩa là nói năng ôn-hoà vui-vẻ. Lời nói chỉ có thể ôn-hoà, duyệt-lạc khi mà tâm mình thật sự ôn-hoà. Do đó mình phải tập thái-độ không tranh: không tranh-chấp với ai; bất kỳ việc gì, hãy sẵn sàng nhận lỗi, chịu thua. Không đấu lý, không tự bào chữa. Khi tâm mình không thấy ai là kẻ thù, không có thành-kiến về ai cả, cũng không cho rằng mình hay mình giỏi, cách mình làm việc là độc nhất đúng đắn thì mình rất dễ tự tại, ôn-hoà.
Nếu chú ý kỹ mình sẽ thấy có những lúc nhất định nào đó, mình hay thích lên giọng, cọc cằn. Những lúc ấy, trí-huệ hay tâm mình không còn khống-chế làm chủ lời nói nữa, bấy giờ thói quen hư xấu khống chế cái lưỡi mình. Bởi vậy, phải tập lắng nghe lời mình nói, quán-sát và chú ý từng lời, khiến lời không ngược lại với tinh-thần “Bất tranh”.
5. Ngữ tất tri thời
Tức là nói cho đúng lúc. Cổ-nhân dạy rằng khi nói chuyện, hãy xem mặt đối phương. Nếu người ta tỏ thái-độ khó chịu, không muốn nghe, buồn-bực thì chớ nói nữa. Gặp lúc đối phương không chú ý, đang bận rộn, đang nói, thì chớ ngắt lời, chớ nói. Biết đối phương không thích, không muốn nghe một đề tài gì đó thì chớ đem nó ra nói, bàn luận. Biết đối phương không có thì giờ đàm luận, thì chớ giông dài. Việc vô-ích, vô nghiã, việc thế-tục thì người tu không nên nói.
Người xuất gia nếu thích đàm luận chuyện thế-tục, chuyện tranh-chấp, lợi lộc riêng tư thì chỉ khiến người tại gia khinh thường và chỉ-trích. Chỉ nên nói những việc khiến người nghe phát khởi lòng tin, phát bồ-đề-tâm, hoặc giải-trừ được bế-tắc và phiền-não trong đời sống. Nên tập quán-sát thời-cơ, nhân-duyên rồi hãy phát biểu.
6. Tâm vô khiếp bố
Tức là tâm không sợ hãi, bố-úy. Không sợ hãi rằng pháp quá thâm sâu, mình không thể thọ nhận. Không bố-úy rằng pháp quá khó tu, mình không thể thực-hành. Khi tâm có hy-vọng, có mong cầu thì tâm ấy lúc nào cũng có bố-úy sợ hãi. Bởi vậy tập luyện tâm thái không khiếp-bố là tập luyện tính không cầu. Hễ được dạy pháp nào thì tu pháp ấy, không mong cầu quả báo, không nghĩ tới mình sẽ được lợi-ích gì.
7. Liễu đạt ư nghĩa
Tức là dùng trí-huệ tư-duy, giải đạt thâm nghiã. Đây không phải là hiểu bề ngoài, hay học thuộc làu. Liễu đạt nghiã-lý tức là thấy được sự thể hiện của nghiã-lý ấy trong cuộc sống. Ví như khi nghiên-cứu đoạn: “Thế-gian vô-thường, quốc độ nguy thuý…” mình cần phải thấy sự vô-thường ấy, không phải chỉ qua mặt chữ, lời văn, mà là qua trực-giác và sự cảm nhận thực tại cảnh vô-thường ở trần-gian.
8. Như pháp tu hành
Trong quá trình liễu đạt thâm nghiã, sẽ có những lúc mình không dùng suy nghĩ để hiểu rõ, cũng không thể dùng cảnh-giới bên ngoài để minh chứng, những lúc ấy, đòi hỏi mình phải dùng cảnh-giới thiền-định để giải đáp. Bởi vậy người tu cần phải “Như pháp tu hành” để phát triển năng-lực thấu hiểu chân-lý bén nhạy hơn khả-năng của đầu óc suy tư này. Như pháp có nghiã là làm đúng theo sự chỉ dẫn, đúng với chân-lý, đúng với giới-luật, hợp với đạo đức nhân nghiã.
Khi tu không như pháp thì tức là tu không đúng theo lời thiện-tri-thức chỉ dạy, hoặc giả không phù hợp với tinh thần của kinh Phật, hoặc là tự mình sáng tác ra phương-pháp cách thức hoàn-toàn không theo một tiền-đề, hệ-thống hay quy củ, giới-luật nào cả. Có kẻ ở trong chúng nhưng tự mình làm ra vẻ khác biệt, lập dị; Khi không cùng tu, không hoà-đồng với đại-chúng, mình phải quan-sát, xem mình có tu như pháp hay chăng. Hễ như pháp tu hành thì không bao giờ có “cái mình”, “cái tôi” đặc biệt “nổi” hơn kẻ khác cả.
9. Viễn ly ngu mê
Gốc ngu mê là ở lòng dục-vọng, phiền-não, chấp-trước. Khi tu mình hãy nhớ mục tiêu là dứt trừ những thứ ấy. Càng tu phải càng bớt phiền-não, bớt nóng giận, bớt cống cao, bớt dục-vọng. Do đó sẽ thêm sáng-suốt, nên Phật dạy phải “siêng tu giới, định, huệ để dứt trừ tham, sân. si”.
Phải để ý năm thứ mà dục-vọng thèm khát nhất:
a/ Tiền tài, vật chất, tivi, video.
b/ Sắc đẹp trai gái: cửa sắc dục mà không thoát được thì tu pháp môn cao siêu tới đâu cũng vô-ích, không thể giải-thoát. Kinh Lăng-Nghiêm dạy: “Dâm tâm không trừ, không thể thoát trần”.
c/ Danh vọng, địa vị, tên tuổi: Mong được kẻ khác cung kính, trọng vọng cũng là hình-thức mê-muội vô cùng.
d/ Ăn uống: Thích ăn ngon, ăn sang cũng là một dục vọng đáng sợ; bởi vì thực dục chỉ là biến hoá từ sắc dục mà ra.
e/ Ngủ nghỉ: Hay nói đúng hơn là lòng ưa thích hưởng thụ, sung-sướng, làm biếng, ngồi không cho qua ngày. Khi lòng ưa thích này biến thành nghiện thì càng nguy hại hơn nữa, ví dụ như ngày nay nhiều người nghiền thuốc, rượu, bài bạc, chơi computer hay xem phim bộ, v.v.. Năm thứ trên đều cần phải lánh xa.
Nói về duyên của sự ngu mê thì có lẽ nên nói thêm về những thứ khiến mình nẩy sinh tà-kiến:
Tivi, video với những chương-trình đầy dẫy bạo lực, dâm-dục, ô-nhiễm. Bạn xấu hay kẻ thiếu tri-kiến về chân-lý; Nếu người bạn có quá nhiều thói hư tật xấu thì khó thể giúp đỡ, gây ảnh hưởng tốt cho mình, mà mình nếu không đủ trí huệ và phương tiện, cũng không giúp đỡ gì y được.
10. An trụ bất động
Tâm chỉ bất động khi nào tâm an-trụ hay thấy được sự thật, chân-lý bất biến. Bởi vậy trong mọi chuyện, mọi việc, mình phải phát-triển con mắt biết thẩm-thấu sự thật hay chân-lý, gọi là Trạch-Pháp-Nhãn. Phải biết nhìn xuyên thủng hiện-tượng hay hình-tướng để biết đặng chân-lý. Khi ấy tâm mình lúc nào cũng an-định, dù ở bất cứ hoàn-cảnh trắc-trở, xáo-động nào đi chăng nữa. Khi tâm không còn bị tình-dục, phiền-não, vọng tưởng quấy nhiễu, thì lúc ấy tâm mới thật sự an-trụ bất động. Mười phương-pháp trên, đa số đều dùng trí-huệ để dẫn dắt, từ đó khởi thêm lòng đại bi thì mới tới được chỗ viên mãn. Song những phương-pháp trên, có thể nói, vô cùng thực tiễn cho những ai sống trong tùng lâm: cứ tu tập theo chúng thì đường đạo ắt phải tiến-bộ.
Xin nguyện chúc cho quý vị thân tâm được an lạc, tự tại, bồ đề tâm kiên cố, đạo tâm bất thối chuyển, thiện căn được vun bồi, đầy đủ trí tuệ giác ngộ, giải thoát🙏🌷🌷🌷
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT

Address

Long Tân/nhơn Trạch/đồng Nai
Biên Hòa
76000

Telephone

+84877715440

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chùa Long Hương - Thượng Tọa Thích Tuệ Hải posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram