Cùng Đọc Nha Chịu Hông

Cùng Đọc Nha Chịu Hông Là nơi chia sẻ những câu chuyện thú vị, nhân văn và hài hước.

Hai chị em lên gác nằm sau 1 ngày dài , đứa sáng học tối làm , đứa thì đi làm cả 1 ngày dài. Rồi con bé quay sang hỏi mì...
09/12/2021

Hai chị em lên gác nằm sau 1 ngày dài , đứa sáng học tối làm , đứa thì đi làm cả 1 ngày dài. Rồi con bé quay sang hỏi mình:
Y: Chị ơi, nhiều khi em cũng không hiểu em. Rõ ràng là mọi người chỗ làm em rất hay sân si người khác , em biết đó là xấu nhưng em cũng không muốn đứng ngoài câu chuyện của mọi người, không biết từ khi nào em cũng sân si giống vậy chị ơi. Em và mọi người đều không thích chị quản lí vì bà chẳng làm gì sáng xuất hiện chúc các em 1 ngày làm việc hiệu quả rồi lặn mất tăm, hôm nào không đủ số là la bọn em không ra gì. Hôm nay em phê bình em trước mọi người là Y ngại người làm việc không hiệu quả.
T: chị cũng không biết phải nói như thế nào , nhưng với một chút xíu chị trải qua ở những chỗ chị làm , thì chị biết chắc chắn môi trường sẽ có tác động nhưng chủ yếu sẽ là ở bản thân mình.
Em cứ nghĩ đơn giản mọi người đều như nhau ( tất nhiên là không thể giống nhau về ngoại hình , nơi ở, môi trường sống), nhưng xét về phương diện con người thì mọi người đều giống nhau cả. Khi nào em ngừng so sánh bản thân mình với người khác thì lúc đó mọi thứ sẽ thật nhẹ nhàng . Còn nếu em cứ giữ sự so sánh trong người thì khi em gặp những người mà em cảm thấy là họ hơn mình thì lúc đó em sẽ rất tự ti, em sẽ không dám nói lên những suy nghĩ của mình vì em sợ em sẽ nói sai, còn với những người em cho là thấp hơn mình thì em sẽ trở nên tự cao , tự mãn và đâm ra sự coi thường dành cho họ.
Y: uhm nghe c nói em cũng thấy đúng thật

P/s: Sự so sánh là không thể tránh khỏi trong cuộc sống, nhưng khi nhận thấy rằng việc so sánh bản thân với người chỉ là tiêu cực thì ta hãy bắt đầu rèn việc ngừng so sánh bản thân mình với người khác thay vào đó là so sánh với chính bản thân mình của ngày hôm qua. Còn việc chưa thể giữ mình trong 1 tập thể thì đó là biểu hiện bản thân chưa đủ mạnh mẽ , chưa đủ cứng cáp , cái này thì cần thời gian.

Chúc mọi người luôn là chính mình dù có ở trong môi trường nào đi chăng nữa.

Nguồn ảnh: coppy

Khác nhau chỉ một cái nhìnĐời vui hay khổ tâm mình sáng soi
09/10/2021

Khác nhau chỉ một cái nhìn
Đời vui hay khổ tâm mình sáng soi

07/06/2021

BẠN CÓ ĐANG KHOÁC CHO MÌNH MỘT CHIẾC ÁO RỘNG?

TIỀM NĂNG      Có người nhặt được một con chim ưng non, bèn mang nó về nhà nuôi chung trong chuồng gà. Con chim ưng cùng...
21/08/2020

TIỀM NĂNG
Có người nhặt được một con chim ưng non, bèn mang nó về nhà nuôi chung trong chuồng gà. Con chim ưng cùng ăn, tản bộ, chơi đùa và ngủ chung với đàn gà. Nó cứ cho rằng bản thân mình cũng là một con gà.
Con chim ưng lớn lên, lông đã mọc dày. Chủ nhân của nó muốn dùng nó làm chim săn mồi, nhưng vì ở chung với đàn gà quá lâu nên nó hầu như chẳng còn khát vọng bay lượn trên bầu trời trong xanh. Dù chủ nhân dùng đủ mọi cách để buộc nó bay thì nó vẫn không thể bay được.
Cuối cùng, chủ nhân của nó nghe theo lời khuyên của một người thợ săn, mang chim ưng lên ngọn núi cao rồi ném nó xuống. Con chim ưng cứ như hòn đá, rơi tự do xuống dưới vách núi. Trong tình thế nguy cấp, do bản năng sinh tồn thôi thúc, nó ra sức vỗ cánh, và thế là nó biết bay. Từ đó,chim ưng ý thức được sức mạnh của bản thân. Nó đã trở thành một con chim ưng đúng nghĩa.

Sưu Tầm

19/08/2020
HỌ PHÁ PHÁCH VÔ PHƯƠNG HƯỚNG VÀ VÔ NGHĨA      Vì sao những người dân Đồng Nai vốn bình thương hiền lành, thân ái với nha...
18/08/2020

HỌ PHÁ PHÁCH VÔ PHƯƠNG HƯỚNG VÀ VÔ NGHĨA
Vì sao những người dân Đồng Nai vốn bình thương hiền lành, thân ái với nhau, lại trong tích tắc trở nên khác hẳn, hăm hở lao vào núi bia đổ, lễ mễ khuân ra mấy bịch, rồi háo hức quay lại làm đợt nữa. Điều gì làm cho những thanh niên Nghệ An, cuối tuần vừa đi chơi với bạn gái, bỗng hăng lên lao vào " đánh hôi" kẻ trộm chó như đi trẩy hội. Lý do nào khiến những công nhân xây dựng ở Thái Nguyên, hằng ngày chăm chỉ mang cặp lồng cơm đi làm, bỗng trở nên hung hãn và đập phá chính ngay công việc đem lại miếng cơm manh áo cho mình? Sẽ hời hợt nếu ta chỉ đưa ra những bình luận chung chung về sự suy đồi của đạo đức, về sự xuống cấp của xã hội, về niềm tin bị đánh mất, về người Việt thiếu văn hóa, vân vân và vân vân. Để có thể hiểu được những hiện tượng này và truy tìm nguyên nhân, chúng ta cần phải nhìn sâu sơn vào tâm lý đám đông và xem nó vận hành như thế nào.
Một đám đông có những yếu tố đặc biệt. Thứ nhất, trong đám đông, các thành viên của nó vô danh. Khác với lúc đứng riêng rẽ một mình, cái vô danh trong đám đông đem lại cho người ta một cảm giác an toàn và cảm giác được bảo vệ nhất định. Thứ hai, đám đông gây phấn khích. Những người đã từng ở trong một sân vận động khổng lồ đều biết cảm giác đó khác với cảm giác có được khi xem trận bóng trước màn hình tivi. Số đông cộng hưởng và tạo ra một năng lượng đặc biệt, một sự hưng phấn có sức lây lan lớn. Lúc đó, cô gái nhút nhát nhất cũng có thể văng tục ngon ơ và cho ngón tay vào mồm, cùng huýt sao la ó trọng tài.
Đám đông cũng đem lại cho các cá nhân trong nó một cảm giác về quyền lực. Trong đám đông, những người vốn thấp cổ bé họng bỗng có cảm giác mình mạnh mẽ. Chúng ta hẳn còn nhớ một người đàn ông Đồng Nai vừa bê bia vừa trừng mắt quát người tài xế xe tải: " Báo công an đi, ông thách đấy!"
Và cuối cùng, đám đông rùng rùng chuyển động và trăm người như một cùng làm một hành vi nào đấy, khi họ được một sự kiện bất ngờ châm ngòi. Giả sử như hàng trăm thùng bia ở Đồng Nai kia được xếp ngay ngắn ven đường, thì dù chỉ có một người ngồi trông coi thôi, chắc cũng không ai nghĩ tới chuyện xông vào lấy. Bia đổ tung tóe ra đường tạo thành một tình huống lạ, một điều bất thường, kết hợp với sự vô danh , phấn chấn lây lan, cảm giác quyền lực và an toàn, làm giảm đáng kể ý thức trách nhiệm của mỗi người về hành vi của mình, biến một bà mẹ mẫu mực thành một người hớt hải gom bia mặc dù trong nhà không có ai uống, để rồi đến lúc tỉnh cơn say mới hối hận về hành động của mình. Trong đám đông con người dễ đánh mất bản thân.
Tuy nhiên, chen chúc nhau để lượm mấy lon bia trên mặt đường, hay để bẻ mấy cành hoa trong một hội chợ vẫn khác xa với việc xông vào đánh đấm tới chết một kẻ trộm chó, hay châm lửa đốt rụi hàng chục cái xe máy. Điều gì khiến đám đông trở thành một sức mạnh phá hủy - nhiều khi phá hủy chính môi trường sống của họ?Những sự kiện trên có điểm gì chung với những lần các cổ động viên bóng đá ở Anh bỗng nhiên hỗn chiến và giật tung ghế của sân vận động, với làn sóng đập phá và hôi của ở London năm 2011 làm toàn thế giới kinh ngạc, hay với sáu ngày bạo lực và cướp bóc ở Los Angeles năm 1992 làm 53 người tử vong?
Điểm chung của Nghệ An 2014( thanh niên nông thôn), Samsung Thái Nguyên 2014( công nhân xây dựng), London 2011( thanh niên nhập cư) và Los Angeles 1992 ( thanh niên da đen) là: đám đông này là đám đông của những người ngoài lề, những người thấp bé trong xã hội, thu nhập thấp hoặc thất nghiệp, và không có cơ hội. Họ mang sẵn trong mình một sự cáu kỉnh và chán nản. Họ bực bội với bản thân, với cuộc đời mình, với những thứ xung quanh. Khi họ nhập vào một đám đông, như Gustave Le Bon nhận xét trong Tâm Lý Học Đám Đông ( bản dịch tiếng Việt của Nhà xuất bản Tri Thức năm 2006) , họ đánh mất tính cá nhân, tính độc lập, khả năng đánh giá và phán xét đạo đức, họ bị cuốn vào ảnh hưởng phi lý của tập thể xung quanh. Do đó, đám đông có thể làm những hành động phá hủy và bạo lực mà mỗi cá nhân, nếu đứng riêng biệt, sẽ không bao giờ nghĩ là họ có thể làm. Chỉ cần một sự kiện nhỏ xảy ra: một công nhân bị bảo vệ đánh vào đầu, một con chó bị trộm.
Thực chất, sự hung hãn của người nghèo, của những người ở đáy xã hội, tới từ cảm giác bất lực, ngoài lề, không làm chủ được cuộc đời mình. Họ thấy mình như kẻ lạ trên chính đất nước của mình, bị bỏ rơi, bị lãng quên. Họ thấy mình kém cỏi, vô giá trị. Cũng vì thế, khi đã ngấm cái say của một đám đông nổi loạn thì họ hân hoan như đang tham dự một cuộc vui điên dại. Một tờ báo đã rất chính xác khi chạy tít cho vụ Nghệ An " Đánh trộm chó đông như đi hội". Ai xem những video quay cảnh bạo loạn ở nhà máy Samsung hẳn cũng nhận ra không khí vui vẻ, phấn khích, các bình luận xôn xao, tiếng huýt sáo, reo hò, tiếng cười sảng khoái, như ở một buổi biểu diễn văn nghệ quần chúng mà ai cũng được tham gia góp vui. Ít nhất, trong khoảnh khắc đó, họ có cảm giác ình là người thắng, người mạnh, rằng cuộc sống thú vị, sôi động , làm họ quên đi cái mòn mỏi hằng ngày của mình. Đám đông cho họ một bản sắc, cho họ một nơi để thuộc về.
Đám đông" mới" của ngày nay khác đám đông " cũ" của năm 1945. Đám đông cũ qua quá trình được " vận động" tham gia cách mạng, đã phát triển cho mình một ý thức hệ. Sau 30 năm kinh tế thị trường, công nhan và người nghèo bây giờ đã mất đi ý thức về bản thân như một giai cấp. Họ đơn giản bị kẹt trong cái bẫy nghèo truyền xuống từ thế hệ trước để lại. Họ là sản phẩm của văn hóa nghèo khổ , những người, mà như Oscar Lewis đã định nghĩa trong Văn Hóa Của Nghèo Khổ năm 1998, " có rất ít ý thức về lịch sử. Họ là những người bên lề, chỉ biết tới việc vật lộn của bản thân, chỉ biết được hoàn cảnh của địa phương họ, thế giới hẹp của họ, cách sống riêng của họ. Thông thường , họ không có kiến thức, tầm nhìn hay ý thức hệ để nhận ra điểm tương đồng giữa những vấn đề của họ và vấn đề của những người giống họ trên thế giới. Nói một cách khác , họ không có ý thức giai cấp, mặc dù họ rất nhạy cảm với sự phân biệt đẳng cấp. " Chúng ta, những người đã quen với các đại tự sự cách mạng, ngạc nhiên nhận ra rằng những đám đông nổi loạn bây giờ không có quan điểm xã hội hay thông điệp chính trị gì. Những công nhân đập phá ở Thái Nguyên không đưa ra một đòi hỏi cụ thể gì cho doanh nghiệp hay công đoàn ; những người dân đánh trộm chó ở Nghệ An không có yêu cầu gì đối với công an hay chính quyền địa phương. Họ phá phách một cách vo phương hướng và vô nghĩa. Chính vì vậy, sự hung hãn bùng phát thường bất ngờ với các nhà bình luận xã hội và các nhà chức trách, lúc đó họ mới bối rối đi tìm lí do và lời giải thích.
Lời giải thích đơn giản nhất có lẽ đến từ Martin Luther King: " Không có gì nguy hiểm hơn là xây dựng một xã hội mà trong đó một nhóm lớn có cảm giác họ không được can dự, rằng họ không có gì để mất. Nếu người ta có quyền lợi trong xã hội, người ta sẽ bảo vệ xã hội, nhưng nếu không, họ sẽ vô thức muốn phá hủy nó."
Chúng ta hãy dành cho đám đông những người nghèo đô thị, những thanh niên nông thô, những công nhân ở các khu công nghiệp, một phần tử tế của miếng bánh, một cảm giác xã hội là của họ, phục vụ họ. Một cảm giác thực sự chứ không phải chỉ trên các khẩu hiệu và văn kiện.
Nếu không , họ sẽ không để cho những người khác yên.

Tháng Giêng 2014
Đặng Hoàng Giang
Sưu Tầm

CON LỪA TRONG GIẾNG       Con lừa của một người nông dân chẳng may bị rơi xuống cái giếng khơi. Anh nông dân tìm đủ mọi ...
17/08/2020

CON LỪA TRONG GIẾNG
Con lừa của một người nông dân chẳng may bị rơi xuống cái giếng khơi. Anh nông dân tìm đủ mọi cách vẫn chưa thể nào cứu nó lên được. Đã một ngày trôi qua, lừa ta ở dưới giếng đau khổ vô cùng. Nó kêu cứu rất thảm thiết.
Chẳng còn cách nào khác, anh nông dân quyết định bỏ cuộc. “ Con lừa này dù gì cũng già rồi, chẳng đáng phí tiền của công sức cho bằng được”- anh nghĩ- “ Tuy nhiên , mình cũng phải lấp cái giếng này lại để tránh cho nó bị dày vò, đau khổ”. Thế là anh nông dân nhờ thêm vài người hàng xóm phụ giúp anh đổ cát xuống để lấp giếng.
Mọi người xúm nhau đẩy vào xe cát đến, mỗi người một xẻng, bắt đầu xúc cát đổ xuống giếng.
Những xẻng cát tới tấp đổ xuống, nhưng con lừa chẳng kêu là thẻ thảm như mọi người nghĩ. Trái lại, ở bên trong giếng vô cùng yên ắng, chẳng có chút động tĩnh gì. Cái giếng sắp được lấp đầy. Bên trong giếng chẳng có tiếng động nào nên mọi người nghĩ rằng con lừa đã chết. Lại thêm cát đổ xuống, bên trong giếng thoáng nghe có tiếng động. Hiếu kỳ, anh nông dân đến nhìn xuống giếng xem sao. Cảnh tượng trong giếng khiến anh ta sững sờ.
Anh ta nhìn thấy từng xẻng cát đổ xuống, rơi trên lưng con lừa. Nó nhanh chóng rũ cát xuống rồi trèo lên đứng trên cát. Cứ thế, cát đổ xuống giếng càng đầy thì con lừa càng được đưa lên cao. Đến khi cái giếng được lấp đầy thì con lừa thản nhiên bước ra khỏi giếng. Mọi người được một phen kinh ngạc , sững sờ.

VẺ ĐẸP CỦA NGƯỜI CHẠY MARATHON VỀ CHÓT     Mỗi khi có dịp tới xem một cuộc chạy marathon, tôi thường không quan tâm lắm ...
15/08/2020

VẺ ĐẸP CỦA NGƯỜI CHẠY MARATHON VỀ CHÓT
Mỗi khi có dịp tới xem một cuộc chạy marathon, tôi thường không quan tâm lắm tới người vô địch và liệu anh ta có phá được kỉ lục này nọ hay không. Tôi thấy những người về chót thú vị hơn nhiều. Lần nào cũng vậy, khi những người thắng cuộc đã lên bục nhận giải, chụp ảnh , trả lời truyền hình, rồi đã về nhà tắm rửa xong, thì nhóm người này vẫn hì hục, nhẫn nại ở những cây số cuối cùng. Tôi đứng ở ven đường để ngắm lòng quyết tâm đầy đau đớn của họ. Thường khi họ rẽ vào khúc ngoặt cuối cùng dẫn tới đích thì các băng rôn đã được tháo xuống từ lâu, cũng không còn ai đứng ở vạch đích để bấm thời gian cho họ, và người xem cũng đã ra về gần hết. Bám sát gót những người đang lê lết này là các nhân viên vệ sinh khua chổi quét đường.
Tôi không để ý tới những người về đầu vì họ là dân chuyên nghiệp, họ sinh ra để dẫn đầu, họ có tố chất để làm điều siêu phàm. Những người về cuối thì hiểu rằng họ không có vai trò gì trong cái cuộc thi thố này. Họ chẳng đem lại vinh quang cho ai , mà thất bại của họ cũng không làm ai ảy may quan tâm. Động cơ để họ cắn răng lê bước tiếp không phải là những gửi gắm của một tập thể, chẳng phải là danh dự của một quốc gia, hay danh tiếng của bản thân mà họ cần bảo vệ. Họ đơn thuần bướng bỉnh và có thể hơi điên rồ. Họ tiếp tục chỉ vì bỏ cuộc không phải lựa chọn của họ.
Cái bướng bỉnh của những con người bình thường này có cái gì đó thật lôi cuốn tôi. Nó làm tôi liên tưởng đến câu chuyện mà tôi mới được biết về em bé sáu tuổi da đen Ruby Bridges- cũng là một cuộc chạy marathon nhưng ở dạng khác.
Vào cuối những năm 1950, bang New Orleans ở Mỹ đã xóa bỏ sự phân biệt màu da ở các thư viện, trên xe buýt và ở các công viên công cộng, duy ở các trường học thì vẫn không. Năm 1960, một tòa án liên bang ra quyết định bắt chính quyền bang này phải cho phép học sinh da đen tới các trường vốn dành cho da trắng. Ruby đăng kí học lớp một ở một trường gần nhà. Em sẽ là học sinh da đen đầu tiên và duy nhất của trường vào năm đó. Ngày nhập trường, bốn cảnh sát tòa án liên bang hộ tống Ruby và mẹ em tới trường trong một chiếc xe limousine lớn. Đợi họ ở cổng trường là một đám đông da trắng giận dữ, gào thét , chửi rủa. Xuống xe, hai cảnh sát đi trước , hai đi sau để bảo vệ, họ đi dọc những bức tường đầy vết cà chua và những dòng chữ thóa mạ. Một người đàn bà da trắng gào lên: " Tao sẽ đầu đọc mày, tao sẽ tìm được cách. " Nhớ lại hành trình đi qua đám đông hung dữ đó, một cảnh sát liên bang nói về Ruby: " Em không khóc. Em không thút thít. Em chỉ rảo bước đi, như một người lính bé nhỏ. Tất cả chúng tôi đều rất tự hào về em. "
Cả ngày hôm đó , hai mẹ con không dám bước chân ra khỏi phòng hiệu trưởng. Qua vách kính, họ chứng kiến cảnh các phụ huynh da trắng xông vào trường và giận dữ kéo con mình ra ngoài.
Ngày hô sau, cảnh sát lại hộ tống Ruby, đám đông da trắng lại gào thét ở cổng trường. Âm ảnh nhất với Ruby là hình ảnh một chiếc quan tài với một búp bê da đen nằm bên trong. Bên trong trường vắng tanh, không có một học sinh nào khác ngoài em. Toàn bộ các gáo viên cũng từ chối đứng lớp. Toàn bộ, trừ một cô giáo trẻ tên là Barbara Henry. Hôm đó, cô bắt đầu dạy bảng chữ cái, như trước một lớp học bình thường. Và trong một năm học đó, ngày này qua ngày khác, lớp chỉ có một thầy một trò.
Đọc những dòng trên thật dễ dàng, chỉ vài giây là xong. Nhưng chúng ta hãy dừng lại một chút để hình dung ra những gì mà Ruby và gia đình em đã trải qua. Một năm trời lủi thủi một mình, không có bạn chơi, một năm trời một đứa bé lớp một hứng chịu sự căm thù của người lớn. Cái giá phải trả không chỉ là sự cô đơn và khủng bố tinh thần mà Ruby sáu tuổi phải trải qua hằng ngày. Bố Ruby bị đuổi việc vì sự cả gan của mình. Cửa hàng thực phẩm quen từ chối bán hàng cho mẹ em. Ngay cả ông bà của Ruby ở Mississippi cũng bị đuổi khỏi mảnh đất mà họ đã thuê trồng trọt trong 25 năm qua, khi câu chuyện lan tới bang này.
Trong năn đó, mỗi ngày là một cơ hội để Ruby chuyển sang trường tiểu học khác, nơi các bạn da đen của em đang học với nhau, và cuộc sống sẽ trở lại bình thường, sẽ như cũ. Bố mẹ Ruby không phải những người hoạt động xã hội hay tham gia chính trị gì. Với một đứa bé sáu tuổi, với một gia đình lao động nghèo và ít học, sự cám dõ để bỏ cuộc đã phải lớn tới mức nào. Thật khó để lí giải được sự bướng bỉnh và điên rồ nơi họ. Họ vẫn tiếp tục vì bỏ cuộc không phải là lựa chọn của họ. Vì " như cũ" không phải là điều họ muốn.
Chúng ta hay có xu hướng bám lấy những người siêu phàm , những người được cho rằng một tay thay đổi thế giới, mà bỏ qua câu chuyện của những người trần mắt thịt như chính bản thân chúng ta, những người lê lết đau đớn ở cuối đoàn marathon, những người như em Ruby. Đây là một điều đáng tiếc. Bởi vì khi chúng ta bị thu hút bởi những người xuất chúng và nổi tiếng, chúng ta dễ rơi vào tâm lí chờ đợi, phó thác. " cái thể chế này nó thế" , chúng ta nói, và khoanh tay chờ đợi. Chúng ta đợi một Lý Quang Diệu mới xuất hiện để bộ máy công quyền trơn tru hơn, đợi một mẹ Teresa mới để lòng tử tế nảy nở trong cộng đồng, đợi ột Martin Luther King mới để sự bình đẳng được lan truyền trong xã hội.
Khi Ruby lên lớp hai, em không cần cảnh sát liên bang hộ tống nữa. Không còn đám đông la ó trước cổng trường nữa. Trẻ em da trắng lại tới trường, cùng với Ruby và thậm chí cả vài học sinh da đen khác.
Điểm chung trong cuộc vật lộn của những con người vô danh này là họ hành động vì họ cho rằng họ cần làm như vậy, không phải vì có người khác nhìn vào họ, trong chờ vào họ, hay trao nhiệm vụ cho họ. Họ không đại diện cho ai cả, và có lẽ sự kiên cường của họ đến từ điểm này. Những cuộc marathon bướng bỉnh và điên rồ của những con người bé nhỏ, nếu may mắm như trong trường hợp của Ruby thì được nhắc tới trong một chú thích bé tí của lịch sử, nhưng phần lớn xảy ra âm thầm không ai biết tới.
Nhưng tôi tin rằng không có họ thì cũng không có thay đổi trong xã hội .
Tháng Hai 2014
- Đặng Hoàng Giang-
Sưu Tầm

AI CHƠI XỎ AI ?     Tại sở thú, bà mẹ chỉ vào con khỉ trong lồng , hỏi con:    - Con có biết đây là con gì không?    - C...
14/08/2020

AI CHƠI XỎ AI ?
Tại sở thú, bà mẹ chỉ vào con khỉ trong lồng , hỏi con:
- Con có biết đây là con gì không?
- Con không biết- cậu bé chăm chú nhìn con khỉ đang nhào lộn trong lồng.
- Con nhớ nhé! Con vật này gọi là con khỉ, chuyên làm trò cười cho người ta- bà mẹ giảng giải.
- Sao nó làm thế được nhỉ? - cậu bé hỏi.
- Không tin thì con xem nhé!- bà mẹ lấy từ trong túi ra một hạt động phộng, ném ra phía sau lưng con khỉ. Con khỉ quay người há miệng đón lấy hạt đậu không chậm một giây. Sau đó , nó thản nhiên lấy hạt đậu ra khỏi miệng, bóc vỏ rồi ăn ngon lành, trông vô cùng lanh lợi.
Cậu bé vỗ tay khen:
- Hay quá!
Những người đứng quanh cũng lấy làm thích thú, thêm một hạt đậu nữa được quăng ra phía sau lưng khỉ. Nó lại diễn trò cũ, xoay người đón lấy rồi bóc vỏ ra ăn.
Mọi người không ngừng ném, con khỉ không ngừng đón lấy, bóc vỏ ra ăn, thỉnh thoảng còn đưa cho con khỉ nhỏ bên cạnh.
Khi túi đậu phộng đã ném hết, mọi người vẫn còn dùng dằng chẳng muốn rời khỏi.
Trên đường đi, cậu bé hỏi mẹ:
- Sao lại ném hạt đậu ra phía sau lưng con khỉ hả mẹ?
Bà mẹ đắc ý trả lời:
- Trông nó nhào tới , lộn lui như vậy chẳng phải thú vị lắm sao?
Cậu bé khâm phục nói:
- Mẹ thật tuyệt!
Bà mẹ nói tiếp:
- Khỉ là loài động vật được xem là rất thông minh, nhưng bị chúng ta chơi xỏ như vậy mà nó cũng không biết.
Thật đáng thương!
Trong sở thú, con khỉ bố chỉ những người đang đứng xem bên ngoài chiếc lồng, hỏi khỉ con:
- Con có biết loài động vật đó gọi là gì không?
- Không biết ạ!- khỉ con nhìn những người đang khoa chân múa tay đáp.
- Hãy nhớ nhé con yêu! Đó là con người, chuyên làm chúng ta vui vẻ- khỉ bố nói.
- Sao lại thế được ạ?- khỉ con hỏi .
- Không tin thì con xem nhé!
Vừa lúc đó, có người quăng một hạt đậu ra phía sau lưng con khỉ, nó vội xoay người lại. Một ý nghĩ thoáng qua, nó há miệng đón lấy hạt đậu rồi nhả ra, bóc vỏ rồi ăn. Cứ thế , túi đậu to đã được con người ném hết cho con khỉ.
Sau khi mọi người kéo đi hết. Khỉ con hỏi khỉ bố:
- Sao bố lại dùng miệng hứng hạt đậu?
Khỉ bố nói:
- Nếu chúng ta dùng tay chụp thì liệu họ có tiếp tục ném nữa hay không?
Khỉ con khâm phục nói:
- Bố thật tuyệt!
Khỉ bố nói:
- Con người tự cho mình là rất thông minh, thế mà bị chúng ta chơi xỏ cũng không biết. Thật đáng thương!
Sưu Tầm

MÊ HOẶC      Cá con hỏi cá mẹ:    - Mẹ ơi, bạn con nói thứ trên lưỡi câu là ngon nhất , nhưng có chút nguy hiểm. Như vạy...
11/08/2020

MÊ HOẶC

Cá con hỏi cá mẹ:
- Mẹ ơi, bạn con nói thứ trên lưỡi câu là ngon nhất , nhưng có chút nguy hiểm. Như vạy làm sao mình vừa có thể thưởng thức mồi ngon trên lưỡi câu, vừa có thể đảm bảo an toàn cho bản thân hả mẹ?
- Con yêu của mẹ! - cá mẹ nói- Hai điều đó hoàn toàn không thể cùng tồn tại. Cách an toàn nhất chính là không được ăn nó.
- Nhưng đó là thứ rẻ nhất, bởi vì chẳng cần kiếm cũng có được mà mẹ!- cá con nói.
- Điều đó sai hoàn toàn, thứ rẻ nhất có thể là thứ đắt nhất- cá mẹ nói- Bởi vì có khả năng con phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Con biết không? Bên trong nó là cái móc câu đấy!
- Làm thế nào để biết được bên trong đó có móc câu hay không vậy mẹ? - cá con lại hỏi.
- Những dấu hiệu đó chẳng phải con đã biết rồi sao?Những thứ đẹp đẽ nhất, rẻ nhất, không cần phải khó nhọc mới tìm được thì nhất định bên trong có lưỡi câu!

Sưu Tầm

QUEN BIẾT CHÍNH MÌNH      Sáng sớm, một chú dê đứng lảng vảng ngoài vườn rau. Chú ta muốn ăn cải trong vườn nhưng vì hàn...
09/08/2020

QUEN BIẾT CHÍNH MÌNH
Sáng sớm, một chú dê đứng lảng vảng ngoài vườn rau. Chú ta muốn ăn cải trong vườn nhưng vì hàng rào cao nên không thể vào được.
Lúc ấy, mặt trời ló dạng ở đằng đông. Chú dê nhìn thấy cái bóng của mình thật dài. Chú ta chợt nghĩ: " Ôi, mình cao thế này ư? Thế thì mình có thể ăn quả trên cây rồi, đâu cần phải ăn những cây cải dưới đất nữa".
Ở xa xa có một vườn táo. Các cây táo trĩu nặng những quả táo ửng hồng.
Chú dê hăm hở chạy đến đó.
Khi đến nơi thì đã trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu. Bóng chú dê trở thành một cái bóng nhỏ sát chân chú. " Ôi, thì ra mình bé nhỏ thế! Làm sao mình ăn quả trên cây được, thôi thì phải trở về ăn cải trong vườn thôi".Chú ta buồn bã quay lại nơi cũ.
Khi đến vườn cải, mặt trời đã xuống phía tây, cái bóng của chú lại trải dài thật dài.
" Sao mình trở về đây làm gì nhỉ? Mình cao thế này thì ăn những quả táo trên cây đâu thành vấn đề!"- chú ta phiền não lầm bầm.

Sưu Tầm

Address

Đường Sô 10, Hiệp Bình Chánh, Thủ Đức ,
Tp Hồ Chí Minh

Telephone

+84365611890

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cùng Đọc Nha Chịu Hông posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Cùng Đọc Nha Chịu Hông:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram