Glowe - Together We Glow

  • Home
  • Glowe - Together We Glow

Glowe - Together We Glow Không gian nuôi dưỡng sức khoẻ tinh thần & phát triển bản thân.

“Việc mọi người tham gia workshop, khiến chúng mình cảm thấy hạnh phúc”Vậy là workshop "Là Mình - Cần Chi Đồng Tình" của...
05/11/2025

“Việc mọi người tham gia workshop, khiến chúng mình cảm thấy hạnh phúc”

Vậy là workshop "Là Mình - Cần Chi Đồng Tình" của chúng mình đã kết thúc rồi.

Lúc này, chúng mình đang tò mò, điều gì đọng lại trong lòng của các bạn? Còn Glowe, điều đọng lại trong chúng mình đó là:

Sự tự hào - khi chúng ta đã dũng cảm nói ra những phần ranh giới dẫu ngặp ngừng và còn nhiều lo sợ.

Sự chạm - khi mỗi người được “chạm” vào những cảm xúc bên trong, và dám nhìn lấy chúng đầy chân thật.

Sự thật thà - khi tiếng nói bên trong được bộc bạch, khi mỗi chúng ta đều nói ra điều ta cần về ranh giới trong các mối quan hệ...
và còn vô vàn điều khác nữa mà Glowe chưa thể nói hết.

Chúng mình tin rằng, mỗi người tham gia và hiện diện với Glowe hôm đó, đã có thể thu hoạch được ít nhất một bài học hữu ích cho chính mình.

Và để có được buổi workshop đầu tiên thành công như thế, không thể không kể đến sự ủng hộ của các bạn, và sự lan tỏa của những người bạn đầy trân quý của Glowe.

Cảm ơn one cup of thi, chị Mera Cao, Mai Thơ, Cô Hai Podcast, Thị trấn hoang nho nhỏ - 霂薇茶, Wabi Therapy, Dear Introvert, Hòa Lương, Ngọc Tú, Kim Thùy, cùng tất cả những người bạn đã chung tay lan tỏa sự kiện này đến cộng đồng.

Và cảm ơn bạn – vì đã đến, đã hiện diện, đã chia sẻ cùng chúng mình những câu chuyện, tiếng cười, và những giây phút lắng đọng.

Trên hành trình này, chắc chắn vẫn còn những điều chúng mình cần hoàn thiện.

Và chúng mình cũng rất mong được lắng nghe những góp ý phản hồi của các bạn sau workshop vừa qua, để Glowe làm tốt hơn trong những chương trình sắp tới.

Một lần nữa, Glowe xin cảm ơn bạn bằng tất cả tình yêu thương.

💗

Mến chào các tia sáng nhỏ, hôm nay Glowe muốn gửi đến bạn đôi dòng về những con người đặc biệt, những người sẽ dẫn dắt v...
29/10/2025

Mến chào các tia sáng nhỏ, hôm nay Glowe muốn gửi đến bạn đôi dòng về những con người đặc biệt, những người sẽ dẫn dắt và đồng hành cùng chúng ta trong workshop “Là mình – cần chi đồng tình.”. Mỗi người một sắc thái riêng, một năng lượng riêng, nhưng tất cả cùng hướng về một điều chung: giúp bạn thấy lại chính mình, nơi bình yên và ranh giới bắt đầu gặp nhau.

☀️ Nhân vật đầu tiên là Host Kim Hồng - người ôm giữ không gian của workshop.

Cô từng đi qua hành trình tìm lại chính mình, một hành trình có cả những khoảng vỡ òa và những khoảnh khắc dịu dàng đến lặng. Kim Hồng kể rằng, mỗi lần thấy một “mình mới” được tìm thấy, cô lại biết ơn bản thân vì đã không dừng lại, vì vẫn đủ kiên nhẫn để chờ chính mình kịp lớn lên và quay lại ôm lấy phần nhỏ bé ấy.

Cô tự nhận mình là người “độc, lạ, chưa từng có”, bởi cô thấy trong mình có nhiều dáng vẻ, nhiều sắc thái mà hiếm khi thấy ở ai khác. Mỗi ngày trôi qua, cô lại phát hiện thêm một phần mới của bản thân, và mỉm cười khi thấy mình phản ứng thật ngộ nghĩnh trước những điều chưa từng.

Nhưng để đi được đến đó, Hồng cũng từng đối mặt với những giới hạn rất con người: sợ làm mất lòng, sợ đánh mất mối quan hệ. Có những lúc, cô lắng nghe ai đó trút hết nỗi lòng hơn một tiếng đồng hồ, chỉ vì nghĩ rằng mình nên tôn trọng, nên chịu đựng một chút để người kia được vơi đi. Và rồi, khi mệt mỏi, cô nhận ra mình đã mất năng lượng - vì đã quên lắng nghe chính mình.

Giờ đây, Hồng chỉ muốn nhắn gửi một điều giản dị đến chúng ta: “Làm thôi nào. Phiên bản tốt hơn đang chờ, với nụ cười mãn nguyện và cái ôm sẵn sàng”

💗 Tiếp nối hành trình ấy là Speaker Phương Anh, biệt danh ở Glowe là Phanh - người kể chuyện của những “cái không dám”.

Với Phanh, “ranh giới cá nhân” nghe tưởng phức tạp, nhưng lại giản dị như những cái “Không” và “Có”. Một người chị trong team từng ví ranh giới của Phanh giống như hệ thống đèn giao thông: Đèn Xanh là những điều ta sẵn sàng, Đèn Đỏ là những điều ta muốn dừng lại, còn Đèn Vàng là những điều cần suy nghĩ thêm một chút.

Cô từng “không dám” rất nhiều điều: không dám từ chối task, không dám nói “không”, không dám nghỉ chơi, không dám thừa nhận rằng mình mệt. Nhưng giữa vô vàn “không dám” ấy, Phanh dần tìm thấy sự “dám” - dám nói thật, dám từ chối, dám sống thoải mái hơn.

“Buồn ghê, chuyện tưởng đơn giản mà lại rắc rối quá chừng. Nhưng mỗi khi hiểu thêm một chút về bản thân, cảm giác như đào được miếng ngọc vậy.” - Phanh cười, vừa nói vừa ánh lên nét tự hào.

Giờ đây, cô “dám” nhiều hơn - dám nghỉ chơi với những người không còn phù hợp, dám từ chối task không hợp, dám nói “không” khi mệt, và dám sống chậm hơn để lắng nghe mình.

“Ranh giới cá nhân không phải bức tường ngăn cách, mà là tấm gương để soi chiếu. Mỗi ngày, mình sẽ dám thêm một chút, hiểu thêm một chút, thương mình thêm một chút.” - Và đó cũng là điều cô mang đến cho workshop: một không gian của yêu thương, tự do và rộng mở, nơi chúng ta được thực hành “dám”, không phải để hoàn hảo, mà để thật hơn với chính mình.

🌵 Và cuối cùng, là Speaker Văn Minh - người mở lối đưa chúng ta bước qua cánh cửa chạm tới sự tròn lành.

Anh ví mình như một bông hoa cẩm chướng - mềm mại nhưng có sức sống bền bỉ. Sau hành trình gap year năm 2022, rong ruổi khắp những nông trại và homestay giữa cơn khủng hoảng tuổi 25, anh tìm thấy những người làm tâm lý, và từ đó, bén duyên với con đường chữa lành.

Văn Minh ví hành trình ấy như việc đập vỡ lớp vỏ bên ngoài để ôm ấp lấy bản thể mình bên trong. Có lần, anh khóc suốt một đêm vì nhận ra mình đã từng rất khó chấp nhận những phần g*i góc, tổn thương của bản thân. Nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, mọi thứ bỗng nhẹ nhõm. Anh nhận ra: chấp nhận bản thân cũng là một hành động can đảm - “Khi bạn chấp nhận mình đầy thiếu sót, cũng là lúc bạn thương mình như bố mẹ thương con cái.”

Với Văn Minh, ranh giới là bài học của sự “mở rộng” - vừa là giới hạn để được tôn trọng, vừa là không gian để mối quan hệ phát triển lành mạnh hơn. Anh không đến để vỗ về, mà để khơi dậy nơi bạn một sự can đảm - để bạn nhìn thấy rằng, phía sau những chật vật với ranh giới là một sức mạnh tiềm ẩn. Để bạn hiểu rằng mình hoàn toàn xứng đáng được tôn trọng, được lắng nghe, và được yêu mà không cần gồng mình để vừa lòng ai khác.

Buổi workshop đầu mùa đông này, với anh ấy, sẽ là một không gian của sự ấm áp - một khoảng lặng nhỏ để bạn dừng lại, soi chiếu và lắng nghe lòng mình. Chỉ một chút thôi, nhưng đủ để nhận ra rằng: ưu tiên bản thân không phải là ích kỷ, mà là cách mình giữ cho mình được nguyên vẹn giữa những mối quan hệ đang xoay.

Anh mỉm cười, nụ cười tươi đến mức đôi mắt híp lại, nói: “Đằng sau sự chật vật với ranh giới là một nỗi sợ, và nỗi sợ đó không có thật.” - Có lẽ, chính trong nụ cười ấy, bạn sẽ thấy một lời nhắc nhẹ nhàng: Dám cười vào nỗi sợ, dám nói thật lòng, và dám ưỡn ngực tự hào mà bảo với nhau: Bạn ơi, mình có ranh giới đó nha!

✨ Và các bạn đừng quên Workshop “Là mình - cần chi đồng tình” chúng mình sẽ diễn ra vào:

- Thời gian: 9h30 sáng thứ Bảy, ngày 01/11/2025
- Hình thức: Online qua Zoom
- Chi phí: Miễn phí
- Link đăng ký tham gia: https://forms.gle/ugzTUXqMtNymtd8x9

Mỗi người trong họ - Kim Hồng, Phanh và Văn Minh mang đến một mảnh ghép khác nhau cho hành trình “Là mình - cần chi đồng tình”. Một người nhắc ta dũng cảm bắt đầu, một người khẽ nói rằng được là mình là đủ, và một người giúp ta nhận ra: thương mình cũng là một cách để yêu thế giới. Họ ở đó, để cùng bạn đi qua những “không dám”, chạm tới sự “dám”, và rồi bình yên mỉm cười vì cuối cùng, ta cũng về lại với chính mình. Cho ta được là mình - cần chi ai đồng tình. Bạn đã sẵn sàng chưa?

/sự im lặng cần kết thúc/ mình lê bước đến lớp trong ngày mưa gió, người ê ẩm thành từng cơn.hôm qua, mình bị té xe, văn...
28/10/2025

/sự im lặng cần kết thúc/

mình lê bước đến lớp trong ngày mưa gió, người ê ẩm thành từng cơn.

hôm qua, mình bị té xe, văng ra bờ hồ — may mà đám cỏ túm kịp, không thì đã lao xuống bờ kè.

chân tay trầy xước, b**g gân, chấn thương phần mềm - ngày mưa trời lạnh, buốt thấu.

đặt xe đến lớp, nhấc từng bước lên cầu thang mà thấy hơi thở mình cũng nặng.

lớp chỉ bảy người, ai cũng quen nhau.

thấy mình vậy, người đỡ balo, người kéo ghế mọi người trong lớp thấy vậy cũng vội đỡ tay đón hỏi thăm, người đỡ balo, người kéo ghế đỡ mình ngồi

ngồi phịch xuống ghế mình kể lại chuyện tai nạn mà thấy ấm lòng vì tình yêu thương của mọi người dành cho

lúc đó một người em bước vào hỏi dồn dập và lớn tiếng

- anh chạy sao mà ngã xầy xước hết cả vậy
- rồi xe anh có sao không

mình im lặng thoáng chốc, không nói gì, nhưng cảm giác lúc đó, như ai đang đè nén mình vậy, không phải vì đau chân mà đau lòng

em tiếp lời, giọng gấp gáp, nhưng tai mình không nghe được thêm điều gì nữa cả

mình với tay uống miếng nước để giữ mình khỏi bực tức

cố gắng nói chậm từng chữ nhưng to rõ ràng:

- anh đang đau thật sự, và nghe câu đó anh thấy mình đang bị trách hơn là hỏi thăm
- và anh nghĩ mình không muốn chịu cảm giác đó, nó khiến ranh giới cảm xúc của mình bị vượt quá

bạn im lặng một lúc, ánh mắt hơi chùng xuống, như thể đang tua lại những gì mình mới nói

nhưng sau đó chỉ thấy hít một hơi rồi cúi nhẹ đầu vì có lẽ vì lần đầu thấy mình nói to như vậy

- em xin lỗi, em không nghĩ nói như vậy khiến Minh bị tổn thương

giọng bạn như chậm lại, ấm hơn, và khiến mình cũng bớt căng

mình thấy trong khoảnh khắc đó, hai người đều học được cách hiểu nhau hơn phần nào

- cảm ơn Minh đã dũng cảm chia sẻ để em hiểu được cách yêu thương của mỗi người
- xíu về không cần đặt xe đâu, để em chở về cho

bạn tiếp lời như để chêm vào khoảng trống im lặng của cả hai

hít lấy một hơi dài, rồi thở ra thật chậm, mình nói cảm ơn và chấp nhận lời xin lỗi đó

có thể những hôm khác, mình sẽ chọn im lặng cho qua

nhưng lần này, nói ra lại khiến lòng nhẹ hơn.

dần dà, mình tập tành chia sẻ nhu cầu cũng như ranh giới của mình với những người thương

không phải để thấy mình khó tính,

mà là để thành thật.

thành thật là nền tảng của sự tôn trọng

và tôn trọng là cốt lõi của một mối quan hệ lành mạnh.

bằng sự dũng cảm nho nhỏ đó,

mình học được cách yêu thương cho chính mình cùng việc giữ ranh giới cá nhân

mà đã dạy được người mình yêu thương mình sự tôn trọng gìn giữ ranh giới —không phải để chia cách,mà là để đồng hành, nhưng không dẫm lên nhau làm đau.

vì ranh giới không phải là bức tường,

mà là tấm bản đồ giúp ta biết đâu là vùng an toàn để cùng bước.

nói ra — không phải để kết thúc,

mà để phát triển, để hai bên hiểu nhau hơn.

còn nếu một cuộc nói ra lại dẫn đến kết thúc,

thì có lẽ, điều cần kết thúc,

chính là sự im lặng đã khiến mình đánh mất mình quá lâu.

Giveaway Alert❗️👀Tại sao bạn cần thoát khỏi ma trận “làm vừa lòng thiên hạ”?Đơn giản thôi - Vì bạn cần sống một cuộc đời...
27/10/2025

Giveaway Alert❗️👀

Tại sao bạn cần thoát khỏi ma trận “làm vừa lòng thiên hạ”?
Đơn giản thôi - Vì bạn cần sống một cuộc đời thật badass, nghĩa là phải thật tự do và yên bình.

Bạn tự hỏi:
💭 Vì sao người ta chưa thể yêu mình theo cách mình mong muốn?
💭 Vì sao đôi khi gia đình lại chẳng để tâm đến cảm xúc của mình?
💭 Vì sao, dù bạn sống tử tế thế nào, lòng tốt vẫn bị xem thường?

Bởi vì… bạn chưa biết cách dạy người khác cách yêu bạn ra sao.
Cách bạn bảo vệ, yêu thương và rõ ràng với chính mình chính là tấm bản đồ để người khác học cách yêu bạn - theo đúng cách bạn luôn mong đợi và xứng đáng nhận được.

Khi bạn biết cách giao tiếp, nói ra giới hạn của bản thân. Bạn không cảm thấy tội lỗi khi phải từ chối ai đó việc mà mình không muốn làm. Bạn không cảm thấy mệt mỏi khi cứ vô thức đồng ý tất cả những lời mời, hoặc lời nhờ vả người khác vô tình đặt bạn vào, bạn sẽ bắt đầu sống một cuộc đời tự do, đỡ mệt và nhẹ nhõm hơn.

Nghe có vẻ dễ, nhưng làm thì… lại là một hành trình khác.
Và đó là lý do Glowe tạo ra workshop “Là Mình - Cần Chi Đồng Tình”. Workshop Exclusive của Glowe sẽ giúp bạn thoát ra khỏi ma trận phải làm hài lòng người khác.

Workshop này không tính phí, chỉ cần bạn hiện diện tham gia, bạn sẽ nhận được chìa khoá để mở cánh cửa sống một cuộc đời tự do hơn. Tham gia sớm đi, vì những giá trị ở đây - rồi sẽ phải tính phí (vì nó thật sự xịn)

🎁 GIVEAWAY ALERT:

- Like fanpage Glowe - Together We Glow

- Share public post này + tag Glowe và 3 người bạn vào post

- Tham gia workshop đến cuối để nhận cơ hội quay thưởng

- 01 bạn may mắn nhất sẽ được tặng ngay khoá học "Nhẹ Lòng" - Làm Chủ Cảm Xúc của Nhà Khai vấn, Thạc sĩ Thanh Alice

Hẹn gặp bạn tại workshop!

Tận dụng cơ hội này cũng là cách bạn tuyên bố với chính mình rằng:
"Tôi sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì tốt đẹp nhất dành cho mình.” 💗

Mới học cách nói không có xíu mà cứ như là đóng vai phải diện í. Thôi kệ, mình nhắm mắt nói không luôn. Vì mình chọn đón...
23/10/2025

Mới học cách nói không có xíu mà cứ như là đóng vai phải diện í.
Thôi kệ, mình nhắm mắt nói không luôn. Vì mình chọn đóng vai chính trong cuộc đời của mình moà. 🤭

Chào bạn thương mến, chúng mình là Glowe đây.Trên hành trình trưởng thành, đã bao giờ bạn gặp những câu chuyện khiến mìn...
22/10/2025

Chào bạn thương mến, chúng mình là Glowe đây.

Trên hành trình trưởng thành, đã bao giờ bạn gặp những câu chuyện khiến mình bận lòng không? Có khi là lời mời nào đó khi bạn đang rất muốn nghỉ ngơi. Có khi là sự nhờ vả trong khi bạn chưa sẵn lòng. Có khi lại là một mối quan hệ làm bạn tổn thương. Vậy mà, bạn vẫn chọn đồng ý với lời mời kể cả khi mình kiệt sức, đồng ý giúp ai đó khi mình cũng đang bộn bề, vẫn tiếp tục mối quan hệ dẫu trái tim mình đã đau biết bao nhiêu.

Hẳn bạn cũng muốn từ chối hết thảy những điều làm mình thêm mệt mỏi ấy, thế nhưng bên trong vẫn còn những nỗi sợ mình sẽ đánh mất đi mối quan hệ quý giá, hay không còn được yêu quý nữa, cảm thấy tội lỗi khi từ chối người khác hoặc chưa biết nên nói thế nào để làm đối phương không tổn thương.

Workshop “Là mình - Cần chi đồng tình” ra đời vì lẽ đó.

Workshop này dành cho những ai khao khát:

🌱 Muốn nói lên nhu cầu bản thân một cách rõ ràng mà không làm mất lòng nhau.
🌱 Vượt qua những rào cản khiến bạn chưa thể “là mình".
🌱 Muốn thực hành việc thiết lập ranh giới cá nhân sao cho lành mạnh.

Khi đến với Workshop, bạn sẽ có một không gian an toàn để:

🍀 Nhận diện và ôm ấp nỗi sợ hay cảm giác tội lỗi khi nói thật.
🍀 Cùng nhau tìm hiểu ranh giới cá nhân của riêng bạn trông như thế nào.
🍀 Khám phá bài học và điều gì ngăn trở bạn thiết lập ranh giới cá nhân của mình.
🍀 Trải nghiệm những công cụ hỗ trợ giúp việc nói lên ranh giới cá nhân dễ dàng và nhẹ nhàng hơn.

✨ Thông tin Workshop:

- Thời gian: 9h30 sáng thứ Bảy, ngày 01/11/2025
- Hình thức: Online qua Zoom
- Chi phí: Miễn phí
- Link đăng ký tham gia: https://forms.gle/ugzTUXqMtNymtd8x9

Cho ta được là mình - cần chi ai đồng tình. Bạn đã sẵn sàng chưa?

Nín, khóc cái gìThằng nhỏ chạy từ sân vào, chân nó rướm một vệt đỏ, xước xát, mếu máo đưa chân cho bố nó xemBố nó đang n...
21/10/2025

Nín, khóc cái gì

Thằng nhỏ chạy từ sân vào, chân nó rướm một vệt đỏ, xước xát, mếu máo đưa chân cho bố nó xem

Bố nó đang ngồi xem tivi, lạnh lùng quát

- Nín, khóc lóc cái gì, con trai con lứa

Nó im lặng, cắn chặt môi nước mắt vẫn chảy, chỉ khác tiếng khóc không còn bật thành tiếng

Bố nó quay lưng đi lấy bông băng, nhưng vẫn lẩm bẩm:

- Con trai con lứa, ngã đau tý mà cũng khóc

Bài học đầu tiên nó được dạy - con trai không được khóc khi có khó khăn



Nhiều năm sau, thằng nhỏ ấy lớn lên.

Bài học ngày nào vẫn nằm đâu đó trong người, sâu và lặng.

Nó mỉm cười khi vui, khi buồn, khi tổn thương. Mọi cảm xúc đều đi qua cùng một biểu cảm: *một nụ cười gượng gạo.*

Ngay cả khi bị rót rượu hết chén này đến chén khác, nó vẫn mỉm cười, không từ chối.

Bởi ở bàn nhậu, “không uống” không phải là lựa chọn.

“Chú không nể anh à?”

Một câu nghe như đùa, mà thật ra là một phép thử quyền lực.

Ranh giới ở đó được đo bằng độ cồn, bằng sự cả nể, bằng khả năng chịu đựng



Càng lớn, hắn càng giỏi chịu đựng.

Giỏi đến mức che giấu cả bản thân mình — sở thích, nỗi buồn, niềm vui, cả màu sắc hắn yêu.

Hắn thích màu hồng.

Thích sự lãng mạn, thích mộng mơ.

Nhưng mỗi lần nhớ đến tiếng cười chê, hắn lại giấu đi:

“Con trai gì mà thích màu hồng.”

“Con trai mà ẻo lả thế.”

“Con trai thì phải thực tế, mạnh mẽ, ít nói.”

Chưa ai nói thẳng với hắn điều đó, nhưng cách xã hội *nhìn những người như hắn* đã đủ để hắn im lặng.

Cách xã hội nhìn đàn ông không phải để nâng họ lên, mà để bó họ lại — trong cái khuôn “phải mạnh”, “phải chịu đựng”, “phải hy sinh”, “phải giống nhau”.

Nhưng rồi ai dạy họ cách *thật sự* mạnh?

Mạnh để dám nói “tôi đau”.

Mạnh để dám nói “tôi không muốn.”

Mạnh để dám nói “tôi thích màu hồng.”

Trong khi con gái được khuyến khích bảo vệ ranh giới cảm xúc, thì con trai lại được dạy cách chối bỏ chính mình.

Xã hội nói ranh giới giúp con gái được giữ mình và bảo vệ.

Vậy con trai — *ranh giới của họ ở đâu?*

Người chơi hệ giàu.....giàu tình cảm
19/10/2025

Người chơi hệ giàu...
..giàu tình cảm

Nếu ‘đồng ý’ là một môn thể thao, chắc chắn tôi sẽ vô đội tuyển quốc gia 😭
16/10/2025

Nếu ‘đồng ý’ là một môn thể thao, chắc chắn tôi sẽ vô đội tuyển quốc gia 😭

Chọn mình không phải là ích kỷ, mà là tôn trọng bản thân“Tôi thấy có lỗi quá, chắc họ sẽ nghĩ mình ích kỷ...” - Câu nói ...
15/10/2025

Chọn mình không phải là ích kỷ, mà là tôn trọng bản thân

“Tôi thấy có lỗi quá, chắc họ sẽ nghĩ mình ích kỷ...” - Câu nói đó, mình nghe đi nghe lại trong chính đầu mình.

Từ nhỏ, mình được dạy phải sống vì người khác: con ngoan là con biết nhường, học trò tốt là học trò biết nghe lời. Nhưng chẳng ai dạy mình cách lắng nghe chính lòng mình.

Mình đã từng cố gắng làm mọi người vui, đến mức quên mất cảm xúc của bản thân. Mình sợ người khác buồn, sợ ai đó thất vọng, sợ mình trở nên “khác”. Cho đến một ngày, mình nhận ra: nếu mình không chọn mình, ai sẽ làm điều đó thay mình?

Có lần, trong một buổi sáng bình thường, khi đang nói chuyện cùng một người chị, mình đã nói thẳng: “Em chỉ muốn nghe những câu chuyện có bài học, chứ không muốn nghe lời than vãn mà không có ý nghĩa.”

Câu nói vừa dứt, không gian chùng xuống. Chị im lặng. Mình cũng thấy tim mình nghẹn lại - vừa như nhẹ đi, vừa như có gì đó đau đớn. Trên đường về, cảm giác tội lỗi cứ lẩn quẩn trong lòng. Mình sợ mình đã làm tổn thương một người mình quý, sợ rằng mình quá lạnh lùng, quá lý trí.

Ngay sau đó, mình nhắn cho chị một tin: “Em xin lỗi tỷ nha. Nãy em hơi quyết liệt trong cách thể hiện quan điểm. Dạo trước em có nói là em đang thay đổi, kiểu quyết liệt và hơi lạ lẫm. Sáng nay là một ví dụ như vậy. Em làm thế không phải vì muốn thắng, mà vì muốn bảo vệ năng lượng của mình. Em nghe để có bài học, và cũng mong người chia sẻ tìm được điều gì đó tốt hơn cho chính họ. Nghe thì có vẻ khắt khe, nhưng em tin sau này chị sẽ hiểu, đó là cách để cả hai bên cùng được lắng nghe, cùng lớn lên.”

Gửi xong, mình ngồi lặng rất lâu. Mình đấu tranh rất nhiều, rồi cuối cùng đúc kết như thể đã quyết rồi, không cần nghĩ thêm nữa: chọn mình không phải là rời bỏ ai, mà là một cách để giữ sự bình an trong chính mình. Đừng nghĩ thêm nữa.

Mình nghĩ rằng có rất nhiều người cũng giống mình, dễ cảm thấy có lỗi khi đặt giới hạn, khi nói “không”, hoặc khi không còn đủ sức để làm vừa lòng người khác. Chúng ta được dạy yêu thương, nhưng ít ai dạy rằng yêu thương cũng cần có giới hạn. Chúng ta được dạy chia sẻ, nhưng ít ai nói rằng chia sẻ mà không tự giữ mình lại sẽ dẫn đến cạn kiệt.

Vì thế, khi bắt đầu đặt ranh giới, ta dễ sợ hãi. Ta sợ người khác nghĩ mình lạnh lùng. Ta sợ mất đi mối quan hệ vốn thân thuộc. Nhưng sự thật là tình yêu thương không thể tồn tại nếu thiếu lòng tự trọng, và lòng tự trọng bắt đầu từ việc dám nói thật với chính mình: “Mình đang mệt. Mình cần nghỉ. Mình cần bảo vệ phần bình yên trong lòng.”

Từ những lần thấy có lỗi, mình dần học được rằng: chọn mình không phải là ích kỷ, mà là biểu hiện của sự tôn trọng bản thân. Lòng tự trọng giúp mình biết đâu là giới hạn, đâu là điều khiến mình bình an.

Khi nhìn lại, mình biết ơn những lần thấy “có lỗi” vì đã chọn mình. Chính những lần đó giúp mình hiểu ra rằng: Nếu ta không tôn trọng chính mình, mọi tình yêu ta trao đi đều mang theo nỗi sợ bị bỏ rơi.

Chọn mình không phải là quay lưng, mà là quay về để chăm sóc gốc rễ của lòng yêu thương. Bởi chỉ khi mình đủ bình an bên trong, tình yêu mình gửi ra ngoài mới trở nên trong trẻo.

Nếu hôm nay, bạn cũng đang thấy có lỗi vì dám nói “không”, vì dám rút lui khỏi điều khiến mình mệt mỏi, hãy nhẹ nhàng nói với bản thân: “Mình không ích kỷ. Mình chỉ đang học cách tôn trọng chính mình, để yêu thương người khác trọn vẹn hơn.” - Đây là hành trình trở về mình với một trái tim đủ hiểu, đủ thương, và đủ can đảm để sống thật.



Tác giả: Chanh Hồng
Ảnh: Ratatouille, Pinterest
Des by Chanh Hồng

Người cười cuối cùng mới là người quan trọng🫰
13/10/2025

Người cười cuối cùng mới là người quan trọng🫰

Khi lòng tốt đi quá xa, người tổn thương đầu tiên là chính mìnhCó những ngày, mình thấy bản thân gật đầu quá dễ dàng. Tr...
11/10/2025

Khi lòng tốt đi quá xa, người tổn thương đầu tiên là chính mình

Có những ngày, mình thấy bản thân gật đầu quá dễ dàng.

Trong đợt kiến tập vừa rồi, mình “lỡ miệng” nói muốn hỗ trợ Ốc - một cô bạn cùng cơ quan. Không ai nhờ, cũng chẳng ai ép, nhưng khi thấy bạn vẫn loay hoay chưa có định hướng cho sản phẩm, trong đầu mình lại bật lên ý nghĩ: “Hay là giúp bạn ấy một tay?”

Mình đề xuất cho Ốc vài đề tài, nói bằng giọng rất tự nhiên. Ốc lắng nghe, rồi hỏi lại người hướng dẫn. Cuối cùng, đề tài ấy bị loại vì phạm vi nhỏ, không phù hợp với định hướng của cơ quan. Câu chuyện tưởng chừng đã khép lại nhẹ nhàng, cho đến ngày nộp báo cáo.

Khi cho Ốc xem sản phẩm của mình, cô ấy im lặng. Đối diện với sự im lặng ấy, trong mình lại dấy lên cảm giác hụt hẫng. Có lẽ sâu bên trong, mình không chỉ muốn giúp, mà còn muốn được nhìn thấy, được thấu hiểu. Và khi điều đó không đến, mình thấy tổn thương.

Chiều hôm ấy, khi ngồi lại một mình, mình nhận ra: mình không giận Ốc. Mình giận chính mình vì đã đi quá xa khỏi ranh giới của bản thân. Mình giúp, nhưng lại mong người khác phải đón nhận theo cách mình mong. Mình chia sẻ, nhưng lại trông chờ họ thấu hiểu như cách mình thấu hiểu họ. Mình gọi đó là “tốt bụng”, nhưng thật ra, đó là một cách khiến giá trị của mình bị mài mòn đi từng chút.

Giữ ranh giới không phải là từ chối hay vô cảm. Đó là khi mình biết rằng, mình có thể yêu thương, nhưng không gánh thay; có thể giúp đỡ, nhưng không đánh mất mình trong câu chuyện của người khác. Ranh giới, vì thế, không phải là bức tường ngăn cách, mà là cánh cửa - để mình biết khi nào nên mở lòng, và khi nào nên quay về.

Có lẽ, Ốc im lặng không phải để khiến mình tổn thương, mà để nhắc mình dừng lại, lắng nghe và học cách đứng yên - không cần tìm kiếm sự xác nhận từ ai nữa.

Mình không cần phải giúp ai để chứng minh rằng mình tốt. Không cần phải gánh thêm để thấy mình có ích. Chỉ cần sống đúng với lòng, và dừng lại khi biết mình đang bước quá xa khỏi bản thể.

Có những lúc, mình nhận ra rằng lòng tốt cũng cần được đặt đúng chỗ. Không phải vì sợ bị hiểu lầm mà khép lại, mà vì mình đã học được rằng: yêu thương thật sự luôn bắt đầu từ việc tôn trọng chính mình.



Tác giả: Chanh Hồng
Ảnh: Geo News
Des by Thanh Alice

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Glowe - Together We Glow posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram