16/10/2025
Bà Lan, 60 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba mươi năm đứng trên bục giảng. Nghĩ mình còn khỏe, bà chủ động nói với con trai:
– Mẹ lên thành phố trông cháu cho hai đứa, đỡ tốn tiền thuê người.
Con trai bà – Tuấn, một kỹ sư xây dựng, mừng ra mặt. Nhưng con dâu – Mai – chỉ cười gượng:
– Dạ… mẹ muốn lên thì tụi con cũng mừng.
Từ ngày bà Lan dọn lên, căn nhà nhỏ thêm tiếng trẻ con, nhưng cũng thêm những tiếng thở dài khẽ khàng. Bà làm việc quần quật: sáng dậy sớm nấu ăn, đưa cháu đi học, chiều đón về, tối giặt đồ, dọn dẹp. Mọi việc đều do bà gánh, trong khi vợ chồng Tuấn bận rộn với công việc.
Lương hưu 13 triệu mỗi tháng, bà không giữ cho riêng mình. Tháng nào cũng dúi cho con dâu vài triệu tiền chợ, nói là “đỡ cho tụi con một phần”. Bà không tính toán, chỉ mong gia đình yên ấm, con cháu ngoan ngoãn.
Nhưng càng ngày, bà càng cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt từ con dâu. Mai ít nói, tránh mặt, thỉnh thoảng còn cau có khi bà góp ý chuyện nuôi con. Tuấn thì đi làm suốt, chẳng để ý.
Chiều hôm ấy, khi bà đang phơi quần áo, Mai vội vã chạy ra:
– Mẹ ơi, mẹ có điện thoại không? Nháy máy giúp con phát, con làm rơi điện thoại đâu rồi!
Bà Lan lấy điện thoại trong túi áo, làm theo lời con dâu. Chỉ vài giây sau, tiếng chuông vang lên trong phòng khách. Bà đi theo, nhặt chiếc điện thoại rơi dưới ghế sofa, định đưa lại thì màn hình sáng lên – đúng lúc có cuộc gọi từ chính bà.
Ánh mắt bà khựng lại. Trên màn hình hiển thị tên người gọi: “Bà Già Phiền”.
Bà đứng lặng vài giây. Cảm giác tim như bị ai bóp nghẹt. Cái tên ngắn ngủi đó như xát muối vào lòng. Cả đời bà sống vì con, yêu thương con dâu như con gái, vậy mà trong mắt nó, bà chỉ là “bà già phiền”. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇