Chuyện Đêm Muộn

  • Home
  • Chuyện Đêm Muộn

Chuyện Đêm Muộn Đạo và Đời, Câu chuyện tình yêu, Hôn nhân gia đình.

Bà Lan, 60 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba mươi năm đứng trên bục giảng. Nghĩ mình còn khỏe, bà chủ động nói với con trai:...
16/10/2025

Bà Lan, 60 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba mươi năm đứng trên bục giảng. Nghĩ mình còn khỏe, bà chủ động nói với con trai:
– Mẹ lên thành phố trông cháu cho hai đứa, đỡ tốn tiền thuê người.

Con trai bà – Tuấn, một kỹ sư xây dựng, mừng ra mặt. Nhưng con dâu – Mai – chỉ cười gượng:
– Dạ… mẹ muốn lên thì tụi con cũng mừng.
Từ ngày bà Lan dọn lên, căn nhà nhỏ thêm tiếng trẻ con, nhưng cũng thêm những tiếng thở dài khẽ khàng. Bà làm việc quần quật: sáng dậy sớm nấu ăn, đưa cháu đi học, chiều đón về, tối giặt đồ, dọn dẹp. Mọi việc đều do bà gánh, trong khi vợ chồng Tuấn bận rộn với công việc.

Lương hưu 13 triệu mỗi tháng, bà không giữ cho riêng mình. Tháng nào cũng dúi cho con dâu vài triệu tiền chợ, nói là “đỡ cho tụi con một phần”. Bà không tính toán, chỉ mong gia đình yên ấm, con cháu ngoan ngoãn.
Nhưng càng ngày, bà càng cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt từ con dâu. Mai ít nói, tránh mặt, thỉnh thoảng còn cau có khi bà góp ý chuyện nuôi con. Tuấn thì đi làm suốt, chẳng để ý.

Chiều hôm ấy, khi bà đang phơi quần áo, Mai vội vã chạy ra:
– Mẹ ơi, mẹ có điện thoại không? Nháy máy giúp con phát, con làm rơi điện thoại đâu rồi!

Bà Lan lấy điện thoại trong túi áo, làm theo lời con dâu. Chỉ vài giây sau, tiếng chuông vang lên trong phòng khách. Bà đi theo, nhặt chiếc điện thoại rơi dưới ghế sofa, định đưa lại thì màn hình sáng lên – đúng lúc có cuộc gọi từ chính bà.

Ánh mắt bà khựng lại. Trên màn hình hiển thị tên người gọi: “Bà Già Phiền”.

Bà đứng lặng vài giây. Cảm giác tim như bị ai bóp nghẹt. Cái tên ngắn ngủi đó như xát muối vào lòng. Cả đời bà sống vì con, yêu thương con dâu như con gái, vậy mà trong mắt nó, bà chỉ là “bà già phiền”. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Tối hôm ấy, cả làng An Tĩnh rộn ràng tiếng pháo điện mừng đám cưới của Thu Trang – cô gái 26 tuổi, hiền lành, vừa lên xe...
16/10/2025

Tối hôm ấy, cả làng An Tĩnh rộn ràng tiếng pháo điện mừng đám cưới của Thu Trang – cô gái 26 tuổi, hiền lành, vừa lên xe hoa về nhà Trung, con trai duy nhất của ông bà Phúc – gia đình giàu có nổi tiếng vùng này.

Đám cưới rình rang, vàng cưới sáng loáng, ai cũng bảo Trang có số “chuột sa chĩnh gạo”.
Chỉ có một điều lạ: người trong làng xì xào rằng vợ trước của Trung mất cách đây 2 năm, ngay sau đêm tân hôn…
Trang nghe thì g*i người, nhưng khi hỏi, Trung chỉ cười nhạt

“Đừng nghe mấy bà hàng xóm nhảm nhí. Người mất rồi, nói nữa cũng tội.”

Đêm ấy, khoảng gần 11 giờ, khách khứa đã về hết.Trang mệt rã rời, vào buồng tắm thay bộ váy ngủ mới mua.

Bỗng cửa sau kẽo kẹt mở, bà Tư giúp việc – người gắn bó với nhà chồng hơn 20 năm – hốt hoảng kéo tay cô ra sau vườn, giọng run lẩy bẩy:
“Mày… mày có muốn sống không? Muốn giống con vợ trước không hả? Mau trốn đi, nhanh lên…”

Trang bàng hoàng, run rẩy hỏi:

“Bà nói gì vậy? Con… con không hiểu…”

Bà Tư chỉ kịp thì thầm:

“Bát hương nhà này có… có người động. Con vợ trước… cũng đêm tân hôn này, chết ngay trước bàn thờ đó…”

Trang còn chưa kịp phản ứng thì trong nhà vang lên tiếng hét thất thanh.
Giọng đàn ông, khàn đặc, hoảng loạn:

“Cứu tôi với!… cứu tôi…!”

Trang hốt hoảng chạy ào vào.
Mùi khói nghi ngút bốc lên từ bàn thờ tổ, bát hương bốc cháy đùng đùng, tro bay tung khắp phòng.
Giữa làn khói mờ, Trung ngã quỵ dưới sàn, tay siết chặt ngực, mắt trợn ngược.

Người trong nhà đổ xô tới.Ông Phúc – cha Trung – run rẩy nhìn con trai co giật, miệng sùi bọt trắng.

Còn bà Tư quỳ sụp xuống, lẩm bẩm niệm Phật.

Công an huyện được gọi đến, kết luận ban đầu: Trung tử vong do sốc phản vệ, nhưng không tìm thấy dấu vết thức ăn lạ hay thuốc độc.
Chỉ có một điều kỳ lạ — bát hương bốc cháy không rõ nguyên nhân, và tro trong bát có lẫn sợi tóc phụ nữ. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Cả làng ai cũng biết bà Lựu – người đàn bà lam lũ, quanh năm đội nón rách, đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ đi khắp phố nhặt ve...
16/10/2025

Cả làng ai cũng biết bà Lựu – người đàn bà lam lũ, quanh năm đội nón rách, đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ đi khắp phố nhặt ve chai. Suốt hai mươi năm, bà gom từng lon bia, mảnh nhựa, lon sữa để nuôi con trai – thằng Hào – ăn học.

“Con học đi, có chữ mới đổi đời.” – bà thường nói, rồi lại lặng lẽ bới rác.

Hào hiểu mẹ khổ. Nhưng mỗi lần thấy mẹ lưng còng giữa đống rác hôi thối, lòng cậu vẫn nhói đau. Cậu thề: “Sau này, con nhất định cho mẹ sống khác.”

Bao năm miệt mài, Hào thi đỗ đại học Y, rồi trở thành bác sĩ. Cả khu xóm nghèo rưng rưng tự hào:
– Con bà Lựu giỏi thật, mẹ nhặt rác mà nuôi được bác sĩ!
Hào làm việc ở thành phố lớn, ít khi về quê. Khi yêu con gái giám đốc bệnh viện – cô Minh Anh – anh ngần ngại mãi không dám nói về mẹ.

Anh sợ. Sợ ánh mắt chê bai, sợ người ta nghĩ anh “không môn đăng hộ đối”.

Nhưng tình yêu của Minh Anh chân thành. Cô nói:
– Em yêu anh, chứ đâu yêu quá khứ của anh.

Hào rơi nước mắt. Anh nghĩ, có lẽ mình may mắn.
Ngày cưới được ấn định trong khách sạn sang trọng. Bố Minh Anh – ông Trọng – là người có tiếng trong giới kinh doanh. Từ đầu, ông đã không ưng Hào, nhưng vì con gái năn nỉ nên đành đồng ý.

Hôm đó, bà Lựu mặc chiếc áo dài cũ mà hàng xóm góp tiền thuê cho. Bà ngồi lặng ở góc dưới, nép mình giữa những bộ vest hào nhoáng, ánh đèn lấp lánh. Bàn tay chai sạn của bà run run cầm phong bì mừng cưới – chỉ có 2 triệu, số tiền bà tiết kiệm suốt mấy tháng.

Khi lễ cưới bắt đầu, Hào nắm tay vợ bước lên sân khấu. MC giới thiệu:
– Xin mời đại diện hai bên gia đình lên phát biểu.
Ông Trọng chỉnh lại cà vạt, chuẩn bị bước lên. Nhưng ngay lúc ấy, Hào bất ngờ cầm micro, giọng run run:
– Trước khi bắt đầu, con muốn giới thiệu về người phụ nữ quan trọng nhất đời con. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

“Âm mưu trong ngày cưới em chồng”Ngày cưới em chồng vốn phải là ngày vui, vậy mà lại trở thành bước ngoặt khiến cuộc đời...
15/10/2025

“Âm mưu trong ngày cưới em chồng”
Ngày cưới em chồng vốn phải là ngày vui, vậy mà lại trở thành bước ngoặt khiến cuộc đời tôi đổi hướng mãi mãi.

Trở về sớm
Theo dự tính, tôi và chồng sẽ về nhà trước đám cưới em chồng đúng một ngày. Nhưng vì công việc xong sớm, tôi quyết định về trước ba ngày để phụ giúp chuẩn bị. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ vui, bởi bà vốn thích mọi thứ phải chỉn chu.

Thế nhưng, ngay khi bước chân vào cổng, tôi khựng lại vì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong nhà vọng ra. Giọng mẹ chồng the thé, xen lẫn tiếng cười nhạt:

— “Tao ăn dơ với ông tài xế rồi. Chỉ cần đẩy nó xuống vực, sẽ có ngay 50 tỷ thừa kế!”
Tôi đứng sững. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt.
Nghi hoặc và ám ảnh
Ban đầu tôi nghĩ có thể mình nghe nhầm, hoặc bà chỉ đùa cợt trong men rượu. Nhưng gương mặt nghiêm túc của những người ngồi cùng khiến tôi run rẩy. Một bác họ cười khẩy:

— “Bà gan quá, nhưng nhớ làm cho sạch sẽ. Tai nạn giao thông thì khối người gặp.”

Tôi không dám bước vào, chỉ lặng lẽ quay đi, trong đầu dấy lên bao câu hỏi. Ông tài xế mà bà nói đến là chú Công – người đàn ông ngoài năm mươi, lái xe cho nhà chồng mấy tháng nay. Chú hiền lành, chăm chỉ, có vợ con ở quê. Sao mẹ chồng tôi lại nhắc đến chú với số tiền thừa kế khổng lồ như vậy?

Đêm đó tôi trằn trọc, tim đập loạn. Nếu chỉ là câu đùa, sao lại có sự bàn tính chi tiết đến thế?

Bi kịch xảy ra
Hai ngày sau, khi tôi còn chưa kịp tìm hiểu thêm thì tin dữ ập đến: chú Công bị phát hiện tử vong dưới một con dốc quanh co cách nhà chỉ vài cây số. Cảnh sát nhận định ban đầu: tai nạn giao thông do xe mất lái.

Ngày sinh con gái đầu lòng, tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình đã trọn vẹn. Cả tháng ở cữ, chồng tôi – anh Duy – chăm sóc vợ ...
15/10/2025

Ngày sinh con gái đầu lòng, tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình đã trọn vẹn. Cả tháng ở cữ, chồng tôi – anh Duy – chăm sóc vợ con khá chu đáo. Anh đi làm về sớm, cơm nước lo liệu, còn thường xuyên dậy giữa đêm pha sữa cho con. Nhìn anh bế con, vỗ về, tôi nhiều lần rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Thế nhưng, sau khi hết 3 tuần đầu, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Mỗi đêm khoảng 2 – 3 giờ sáng, Duy thường lấy sữa trong tủ lạnh rồi lén đi ra ngoài. Ban đầu tôi nghĩ anh pha sữa cho con, nhưng khi bế con, bình sữa trên tay anh lại khác. Lượng sữa mẹ tôi cất trong tủ dần ít đi, dù tôi vẫn vắt đều.

Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ. Tại sao anh lại lấy sữa ra ngoài? Mang đi đâu, cho ai? Ý nghĩ đáng sợ thoáng qua khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền. Tôi cố hỏi nhẹ nhàng:
– Anh này, sữa trong tủ lạnh em cất hôm qua đâu rồi?
Anh chỉ cười gượng:
– À… chắc anh nhầm, làm đổ mất rồi.

Câu trả lời ấy không thuyết phục. Linh cảm mách bảo tôi có gì đó bất thường. Đêm hôm sau, tôi giả vờ ngủ, để ý từng động tác. Quả nhiên, anh mở tủ, lấy mấy túi sữa đã dán nhãn ngày tháng cẩn thận, rồi bỏ vào túi xách. Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà, như sợ đánh thức tôi và con.

Trái tim tôi thắt lại. Một cơn giận và nỗi lo sợ ùa đến. Nhưng tôi không vội đối chất, mà quyết định lén theo sau, để biết sự thật.

Bác tôi là người đàn ông cả đời không vợ con, sống vô lo vô nghĩ, chỉ biết hưởng thụ niềm vui. Trước đây, khi còn khỏe m...
15/10/2025

Bác tôi là người đàn ông cả đời không vợ con, sống vô lo vô nghĩ, chỉ biết hưởng thụ niềm vui. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bác muốn làm gì thì làm. Nhưng rồi sức khỏe bác yếu đi, thường xuyên phải vào viện. Lúc này, bác mới nhận ra sự nghiêm trọng của việc sống một mình.

Tôi nhớ quãng thời gian đó, bác thường gọi điện cho bố tôi vào nửa đêm, khóc lóc than thở về sự cô đơn, lạc lõng. Mỗi khi bác tâm sự, bố tôi đều nhẹ nhàng an ủi, rồi tìm thời gian đưa cả gia đình đến thăm nom, mua cho bác vài thứ, an ủi động viên.

Có lẽ sự chân thành của bố đã lay động bác. Một ngày nọ, bác gọi cả nhà chúng tôi đến và tuyên bố: “Bác rồi cũng có ngày rời xa cõi đời này. Tài sản của bác thì vẫn còn. Mấy hôm nay bác ngẫm nghĩ, thấy người thân vẫn là quan trọng nhất. Các cháu chính là người nhà của bác. Bác có chút tiền tiết kiệm, cộng với căn nhà này, tổng cộng cũng được hơn 30 tỷ. Sau khi bác mất, tất cả sẽ để lại cho cháu trai”.

Lúc đó, tôi sững sờ, bố mẹ cũng ngạc nhiên không tin vào tai mình. Một lúc sau, bố tôi mới lên tiếng: “Anh nói gì vậy?”. Bác xua tay, ho khan vài tiếng rồi quả quyết: “Di chúc bác đã lập xong, để trong tủ, mọi người cứ cầm lấy. Đến lúc đó, cứ theo di chúc mà nhận”.

Chúng tôi nhận di chúc. Đúng như lời bác nói, sau khi bác mất, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi. Nhìn tờ di chúc, bố tôi xúc động rơi nước mắt: “Không ngờ anh ấy lại nghĩ cho chúng ta như vậy. Trước đây tôi còn nói xấu anh ấy, thật không nên”. Mẹ tôi cũng thở dài: “Đúng vậy, từ giờ chúng ta đối xử tốt với anh ấy hơn”.

Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Gió lùa lạnh buốt, quật mạnh vào căn nhà nhỏ xập xệ nằm cuối con ngõ nghèo. Hương – cô g...
15/10/2025

Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Gió lùa lạnh buốt, quật mạnh vào căn nhà nhỏ xập xệ nằm cuối con ngõ nghèo. Hương – cô gái 25 tuổi, làm công nhân may – đang lúi húi vá lại tấm bạt che cửa sổ thì nghe tiếng gõ cổng khẩn thiết.

Cô vội chạy ra. Trước mắt cô là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, áo ướt sũng, bên cạnh là ba đứa trẻ khác tầm 5 đến 10 tuổi, mặt mũi lấm lem nước mưa, run rẩy vì lạnh.

“Em… em có thể cho bọn anh tá túc một đêm được không? Xe bọn anh bị hỏng ngoài đường, trời mưa lớn quá, lũ nhỏ chịu không nổi…” – Giọng người đàn ông khản đặc vì lạnh và mệt.
Hương nhìn bốn đứa trẻ co ro trong gió lạnh, tim thắt lại. Dù căn nhà chưa đầy 20 mét vuông, tường b**g tróc, mái dột chỗ này chỗ kia, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu:

“Vào nhà đi anh, kẻo lũ nhỏ cảm lạnh.”

Cô bật đèn, lôi hết quần áo khô ra đưa tụi nhỏ thay. Bữa tối của cô chỉ có nồi cháo loãng nhưng cô vẫn chia cho bốn đứa trẻ, còn mình uống nước nóng cầm hơi.

Người đàn ông ngồi một góc, lặng lẽ quan sát. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Hương, gầy gò nhưng đôi mắt sáng, hiền lành. Cô chẳng hỏi họ là ai, cũng chẳng sợ hãi, chỉ lo lắng không đủ chăn cho lũ trẻ đắp ngủ.

Suốt đêm, mưa không ngớt. Sáng hôm sau, khi Hương thức dậy, cô thấy giường chiếu đã được xếp gọn. Ba đứa trẻ và người đàn ông đã đi từ sớm, để lại trên bàn một tờ giấy nhỏ: “Cảm ơn em. Anh sẽ quay lại.”

Hương cười buồn, nghĩ chắc họ chỉ khách qua đường. Cô lại lao vào công việc, ngày làm 12 tiếng, tối về cặm cụi may thêm hàng gia công, dành dụm từng đồng nuôi bản thân và gửi về quê cho mẹ.

Ba ngày sau, trời nắng đẹp. Hương đang ngồi trước cửa vá áo thì tiếng xe hơi dừng trước ngõ. Một chiếc SUV đen bóng loáng, cửa mở ra, ba đứa trẻ chạy xuống, trên tay mỗi đứa cầm một món quà nhỏ. Sau cùng, người đàn ông hôm trước bước ra. Nhưng hôm nay, anh mặc vest sang trọng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt cương nghị, phong thái khác hẳn đêm mưa ấy.

Hương ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì anh đã cúi đầu chào cô:

Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn vắt trong không khí như một thứ mồ hôi của đất. Tôi đứng dưới hiên nhà – à không...
15/10/2025

Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn vắt trong không khí như một thứ mồ hôi của đất. Tôi đứng dưới hiên nhà – à không, phải gọi là chỗ còn lại của cái hiên – nhìn vệt nước bẩn bốc mùi từ tường rút dần xuống. Đồ đạc lềnh bềnh: ghế nhựa úp mặt vào nhau như sợ hãi, cái radio cũ của mẹ tôi chết dí trong mảng bùn, tấm ảnh cưới vợ chồng tôi trôi dạt vào gốc cau, áo dài của vợ phơi chiều qua giờ dính bả sình, nặng như lời buộc tội.

Hàng xóm qua lại lục cục, người bê chăn, người kéo cửa, người vớt gà. Tiếng gọi nhau ráo hoảnh như tiếng bát đũa va vào nhau trong nhà bếp lạ. Vợ tôi – Lành – ngồi trên bậc thềm, bùn bết đến bắp chân, hai tay bế cái thau đựng giấy tờ nhũn ra như cháo: sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, giấy khai sinh của con – tờ nào cũng biến thành một loại dải bột trắng xóa.
“Thôi,” tôi nói, giọng khan, “để anh phơi, biết đâu còn cứu được chữ.”

Lành im. Cái im lặng không phải vì buồn bã nữa, mà vì kiệt. Lúc sáng nó còn cười với tôi khi vớt được cái ấm nhôm mẹ tôi để lại, nói “vẫn pha được trà” – đến chiều, khi thấy cái giường cưới gãy nát, nó không còn tiếng nào cất ra khỏi cổ họng.

Điện thoại của tôi rung. Tôi bật máy. Màn hình hiện “Bố – Hà Nội”.
Tôi chưa kịp “alo” thì đầu dây kia đã đổ xuống một tràng như mưa rào đập mái tôn:

“Anh là thằng đàn ông kiểu gì đấy? Vợ con người ta gửi cho anh, anh để nó sống qua cái cảnh này à? Lũ thì ở đâu chả có, sao nhà người ta biết phòng biết tránh, còn anh thì để mất trắng? Anh lo được cái gì cho con gái tôi chưa? Anh mấy năm nay làm cái gì ra hồn ngoài cái nghề bấp bênh ấy? Anh có biết con bé gầy rộc đi vì thiếu ngủ không? Cháu tôi đêm qua sốt mà anh có biết cách bấm huyệt cho nó hạ chưa?… Đàn ông là phải biết đỡ, đỡ lấy cái nhà, đỡ lấy người đàn bà của mình, biết không?”
Mỗi chữ “đỡ” của ông như một cái dầm gỗ gõ vào trán tôi. Tôi nắm chặt điện thoại. “Con…” Tôi định nói “con đã cố”. Cái “đã cố” mắc ở cổ họng như hột thính rơi vào ống khí. Tôi nhìn Lành đang quay mặt đi, tóc bết trên gáy. Tôi bỗng thấy mình nhỏ như cái ghế nhựa nằm lật úp dưới ao.

“Con xin lỗi bố,” tôi nói khẽ.

Bên kia im một nhịp. Rồi giọng ông, vẫn khàn, vẫn rắn: “Ngày mai tôi vào. Ở nhà. Đừng đi đâu.”

Cúp máy.

Tôi đứng như bị ai rút hết xương trong người. Lành nhìn tôi. Mắt nó đục như mặt nước sau khi trâu đi qua. Nó không hỏi “bố nói gì”, không than “sao bố nặng lời thế”, chỉ nói: “Anh đừng qua kè nữa. Ở nhà, trông con. Em sang nhà bà Hiển hỏi xin ấm nước nóng.”
Tôi gật. Từ sáng đến giờ, tôi gật quá nhiều. Gật trước lũ, gật trước hàng xóm, gật trước câu chửi của người đàn ông ngoài bảy mươi ở Hà Nội. Đầu tôi thành cái lò xo mỏi.

Trưa hôm sau, trời âm u như một tấm chăn ẩm nặng đè xuống đồng bãi. Xe khách đỗ ở đầu làng. Tôi thấy ông bước xuống, áo mưa bộ đội, mũ rộng vành cũ. Ông thấp hơn trong ký ức tôi – có lẽ vì mười năm nay tôi ít nhìn ông ngoài đời. Ông không giang tay, không ôm con gái, không vỗ vai con rể. Ông nhìn lướt một vòng: bờ rào đổ, tường loang vết nước, giường sa lầy, bàn thờ nghẹt bùn. Mắt ông dừng lại ở tấm ảnh bố mẹ tôi bị nước trôi dạt. Ông cúi xuống, nhặt ảnh, lau bùn bằng ống tay áo. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

“17 năm trước, cô từng tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tin...
15/10/2025

“17 năm trước, cô từng tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh. Nhưng 17 năm sau, cô nhận ra, điều duy nhất chồng mình chưa phản bội, chỉ là… giấy đăng ký kết hôn. Câu trả lời của anh ta khi cô đề nghị ly hôn, khiến cả phiên tòa chết lặng.”

Thảo quen Dũng năm 24 tuổi, khi vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Dũng là kỹ sư xây dựng, hơn cô 5 tuổi, ăn nói khéo léo, chín chắn và dường như luôn biết cách khiến cô cảm thấy được yêu thương, che chở. Mối tình kéo dài gần hai năm và kết thúc bằng một đám cưới ấm cúng. Thảo nghĩ mình đã cưới được người đàn ông của đời mình.
Những năm đầu, cuộc sống hôn nhân rất êm đềm. Dũng đi làm, Thảo ở nhà chăm con sau khi sinh bé Bình. Dũng thường về nhà muộn, nhưng vẫn có những cái ôm nhẹ, những nụ hôn lên trán vợ đầy dịu dàng. Cô tin vào cuộc sống giản dị, vào chồng mình, và vào gia đình nhỏ mà cô đã hy sinh tất cả để vun đắp.

Nhưng rồi, bắt đầu từ năm thứ tư của cuộc hôn nhân, mọi thứ dần thay đổi.
Dũng bắt đầu đi công tác thường xuyên, vắng nhà từ vài ngày đến cả tuần. Anh ít trò chuyện với vợ, thường cáu gắt mỗi khi cô hỏi han:– “Em hỏi nhiều làm gì, em không hiểu được công việc của anh đâu.”

Chuyện chăn gối thưa thớt. Những đêm vắng lạnh kéo dài khiến Thảo lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.

Một đêm, khi Dũng đang tắm, điện thoại anh ta đổ chuông liên tục. Thảo do dự nhưng linh cảm thúc đẩy cô mở điện thoại. Tin nhắn hiện lên:“Anh ngủ ngon nhé. Em và bé con nhớ anh nhiều lắm.”

Tim cô như ngừng đập.

– “Ai vậy?” – Thảo hỏi khi Dũng ra khỏi phòng tắm.
– “Bạn thôi. Em đừng làm quá lên.” – Dũng gắt, giật lại điện thoại.

Lần đầu tiên, Thảo nghi ngờ chồng. Nhưng rồi, cô tự trấn an: Có thể là hiểu lầm. Mình phải giữ gia đình, vì con…

Cứ thế, cô chọn im lặng suốt nhiều năm. Cô hy sinh, nuốt nước mắt, trở thành người vợ cam chịu, miễn sao chồng vẫn gửi tiền, con vẫn đủ đầy.

Thế nhưng, năm thứ 17 của cuộc hôn nhân, một cuộc điện thoại lạ gọi đến giữa trưa:– “Chị là vợ của anh Dũng đúng không? Chị nên biết anh ấy không chỉ có mình chị…” – giọng một người phụ nữ đầy thách thức.

Thảo run rẩy, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô thuê người theo dõi chồng. Và rồi, những tấm ảnh khiến cô chết lặng: Dũng tay trong tay với một người phụ nữ khác, cùng đưa một bé gái khoảng 6 tuổi đi học. Trong đoạn ghi âm, bé gái gọi Dũng là “bố”.
Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột – tức em trai...
15/10/2025

Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột – tức em trai cùng mẹ khác cha của tôi – số tiền kếch xù 50 tỷ, còn tôi chỉ nhận được một căn nhà rách nát, tường vữa b**g tróc, mái ngói xiêu vẹo.

Trong ánh mắt họ, tôi là đứa con riêng bị bỏ rơi. Thậm chí, có người còn thì thầm:
– Nó may mà được bà ấy nuôi, giờ còn đòi hỏi gì nữa?

Tôi cười chua chát. Ừ thì, từ ngày bố tôi mất sớm, bà đã nhận nuôi tôi. Nhưng làm sao phủ nhận được sự thật: bao năm nay, bà luôn yêu thương con ruột hơn tôi. Vậy nên, khi nghe tin chia tài sản, tôi cũng chẳng bất ngờ.
Em trai tôi, tên Nam, hả hê không giấu nổi. Trong lễ tang, nó thì thầm bên tai tôi:
– Mày lấy căn nhà rách kia về làm gì, bán đi cũng chẳng ai mua. Tao thì có 50 tỷ, khỏi phải làm cả đời.
Lời nó như nhát dao xoáy vào lòng. Tôi lẳng lặng ký giấy nhận căn nhà cũ, coi như một nén hương cuối cùng cho mối tình nghĩa dở dang giữa tôi và mẹ kế.

Vài tuần sau, tôi đến xem căn nhà ấy. Nằm chơ vơ nơi ngoại ô, tường loang lổ, cửa gỗ mục ruỗng. Người ta bảo nên phá bỏ xây lại. Tôi gọi thợ đến.

Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:
– Anh ơi, trong tường có cái gì này!

Tôi lao tới. Sau lớp gạch cũ kỹ, hiện ra một chiếc két sắt. Tôi run rẩy, tim đập dồn. Cả đội thợ dừng lại, ai nấy há hốc mồm.

Mất gần một giờ, tôi mới mở được két. Bên trong không phải vàng bạc, cũng chẳng có tiền mặt, mà là một xấp giấy tờ dày cùng một quyển sổ tay.
Mở trang đầu, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc – chính là của mẹ kế.

“Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã rời xa. Con đừng buồn khi thấy mẹ để lại cho Nam 50 tỷ. Số tiền đó, mẹ cố tình trao cho nó, vì mẹ biết nó ham vật chất, và đó cũng là sợi dây trói buộc nó. Với con, mẹ tin con đủ mạnh mẽ để giữ bí mật này.”

Tôi lật tiếp. Giấy tờ bên dưới là hợp đồng mua bán đất, cổ phần công ty, giấy chứng nhận sở hữu bất động sản – tổng giá trị ước tính còn lớn hơn 50 tỷ nhiều lần. Tất cả đều mang tên tôi.

Chân tôi như nhũn ra. Hóa ra, căn nhà rách không phải phần “bị bỏ rơi”, mà chính là nơi mẹ kế giấu toàn bộ tài sản thật sự. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Khải, một chàng trai mười tám tuổi với đôi mắt sáng rực hoài bão, đã từng nghĩ rằng cuộc đời này là một cuộc đua công bằ...
14/10/2025

Khải, một chàng trai mười tám tuổi với đôi mắt sáng rực hoài bão, đã từng nghĩ rằng cuộc đời này là một cuộc đua công bằng. Cậu rời khỏi ngôi làng nhỏ ở miền Trung, mang theo hành trang duy nhất là chiếc ba lô cũ kỹ và tấm bằng tốt nghiệp thủ khoa của một trường cấp ba danh tiếng. Thành phố lớn với những tòa nhà cao ngất, những con đường tấp nập xe cộ và dòng người vội vã đã đón chào cậu bằng sự thờ ơ và lạnh lẽo. Khải theo học tại Đại học Bách khoa, ngôi trường mà cậu đã ước mơ từ nhỏ. Nhưng cái nghèo đã bám riết lấy cậu, biến mỗi ngày thành một cuộc chiến cam go. Món tiền ít ỏi bố mẹ gom góp đã cạn dần, và cậu sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp, nơi mà mỗi bữa cơm đều phải tính toán chi li.

Khải, một chàng trai mười tám tuổi với đôi mắt sáng rực hoài bão, đã từng nghĩ rằng cuộc đời này là một cuộc đua công bằng. Cậu rời khỏi ngôi làng nhỏ ở miền Trung, mang theo hành trang duy nhất là chiếc ba lô cũ kỹ và tấm bằng tốt nghiệp thủ khoa của một trường cấp ba danh tiếng. Thành phố lớn với những tòa nhà cao ngất, những con đường tấp nập xe cộ và dòng người vội vã đã đón chào cậu bằng sự thờ ơ và lạnh lẽo. Khải theo học tại Đại học Bách khoa, ngôi trường mà cậu đã ước mơ từ nhỏ. Nhưng cái nghèo đã bám riết lấy cậu, biến mỗi ngày thành một cuộc chiến cam go. Món tiền ít ỏi bố mẹ gom góp đã cạn dần, và cậu sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp, nơi mà mỗi bữa cơm đều phải tính toán chi li.

Những đêm mất ngủ, Khải thường ngồi học bài dưới ánh đèn bàn vàng vọt, lòng nặng trĩu. Cậu nhớ về ngôi nhà nhỏ ở quê, về những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp. Cậu nhớ tiếng bố động viên, tiếng mẹ lo lắng. Nỗi nhớ ấy vừa là động lực, vừa là gánh nặng. Khải hiểu rằng mình không thể gục ngã, vì ở quê, có những người đang dõi theo cậu, đặt tất cả hy vọng vào cậu. Cậu lao đầu vào học, học ngày học đêm, tin rằng chỉ có tri thức mới có thể giúp cậu thoát khỏi vòng vây của cái nghèo. Giữa những tháng năm sinh viên đầy khó khăn ấy, Khải vẫn giữ cho mình một trái tim trong sáng, một niềm tin vào lòng tốt.

Hùng ngước nhìn trần nhà, nơi những vết rạn nứt chằng chịt như tấm lưới giăng mắc, giam cầm những mảng ký ức vụn vỡ. Tuổ...
14/10/2025

Hùng ngước nhìn trần nhà, nơi những vết rạn nứt chằng chịt như tấm lưới giăng mắc, giam cầm những mảng ký ức vụn vỡ. Tuổi năm mươi, cái tuổi mà người ta thường được bao bọc bởi sự ấm áp của gia đình, Hùng lại đối mặt với một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo đến thấu xương. Tờ đơn ly hôn, mỏng manh như cánh bướm đêm nhưng nặng trĩu hơn cả ngàn tạ chì, vừa được ký kết, chính thức đặt dấu chấm hết cho ba thập kỷ chung sống với Linh.

“Anh đi đi. Căn nhà này, em và Mai sẽ ở. Anh cũng biết rõ đó là điều tốt nhất cho con bé mà, phải không?” Giọng Linh, người đàn bà từng là cả thế giới của Hùng, giờ đây vang lên đầy xa cách, như thể cô ấy đang nói chuyện với một người xa lạ. Hùng cảm thấy lồng ngực mình quặn thắt, một nỗi chua xót dâng lên đến tận cuống họng. Ông đã cố gắng, đã vun đắp, đã hy sinh tất cả cho ngôi nhà mười tỷ này, từng viên gạch, từng kỷ niệm đều mang dấu ấn của ông.

Ông gật đầu, cố nén một tiếng thở dài. “Ừ, được thôi. Nhà cửa, tài sản, anh đều nhường lại hết cho hai mẹ con. Chỉ cần Mai được yên ổn là anh mãn nguyện.” Lời nói của Hùng thốt ra đầy khó khăn, mỗi chữ như bị xách lên từ vực sâu tâm hồn. Ông nhìn Linh, tìm kiếm một chút bận tâm, một chút áy náy trong ánh mắt cô ấy, nhưng chỉ thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Mọi thứ đã kết thúc thật rồi.

Address

Lạc Trung

100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện Đêm Muộn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Chuyện Đêm Muộn:

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram