15/10/2025
Bệh dại một khi đã phát bệnh thì tỉ lệ tử vong gần như 100%.
Virus dại xâm nhập cơ thể qua vết cắn, liếm, hoặc vết trầy xước dính nước bọt của động vật có vú mắc bệnh (thường là chó, mèo, dơi…). Từ đó, virus di chuyển dọc theo dây thần kinh về phía tủy sống và não với tốc độ trung bình 12-24 mm/ngày (theo nghiên cứu thực nghiệm)
Vị trí vết cắn càng gần não (mặt, cổ, vai…) thì thời gian ủ bệnh càng ngắn, có khi chỉ vài ngày. Ngược lại, vết cắn ở chân tay có thể ủ bệnh vài tuần, thậm chí cả tháng làm nhiều người chủ quan nghĩ không có gì. Khi virus đã vượt qua hàng rào thần kinh trung ương và vào não thì đã muộn, người bệnh sẽ xuất hiện các triệu chứng đặc trưng như sợ nước, sợ gió, co giật, kích động, lúc này chuyện đã muộn… gần như không còn khả năng cứu chữa.
Tin tốt là bệnh dại hoàn toàn có thể phòng ngừa. Ngay sau khi bị cắn, việc đầu tiên là rửa vết thương thật kỹ bằng xà phòng và nước sạch dưới vòi chảy ít nhất 15 phút (bước này đã có thể giảm tới 80-90% nguy cơ nhiễm virus).
Sau đó, đi tiêm vắc-xin phòng dại càng sớm càng tốt. Mục đích không phải là “chữa”, mà là giúp cơ thể kịp tạo kháng thể trước khi virus kịp tấn công lên não.
Với vết cắn sâu, chảy máu nhiều, ở vùng đầu, mặt, cổ hoặc gần thần kinh lớn, bác sĩ sẽ chỉ định thêm tiêm huyết thanh kháng dại giúp trung hòa ngay virus tại chỗ trước khi vắc-xin kịp tạo kháng thể.
Không chỉ người bị cắn mà những ai hay tiếp xúc động vật, bác sĩ thú y, nhân viên cứu hộ hoặc trẻ nhỏ chơi với thú cưng cũng nên tiêm ngừa dại chủ động để bảo vệ bản thân.