01/09/2025
GỬI ĐẾN NHỮNG NỮ CƯỜNG CỦA TÔI ƠI!
Ai cũng mong ước được sống thảnh thơi vô lo vô nghĩ.
Nên mỗi người luôn có cho bản thân một mục tiêu để chạy đua với thời gian, sức khoẻ, tinh thần, đến mức thân, tâm, trí bị vắt kiệt qua từng ngày, từng ngày, từng ngày. Tư duy vật chất của họ thuyết phục bản thân rằng cố lên, đây không phải là lúc được nghỉ ngơi tận hưởng, khi đạt được mục tiêu rồi sẽ tự nhiên có được bình yên.
Nhưng cuộc sống thì không bao giờ hết những mục tiêu.
20 tuổi bạn sẽ có mục tiêu của 30 tuổi.
30 tuổi bạn sẽ có mục tiêu của 40 tuổi.
Khi trẻ sẽ lại có mục tiêu của tuổi trung niên.
Tuổi trung niên lại nhắm đến mục tiêu của tuổi già.
Hàng tỉ thứ mục tiêu sẽ được sản sinh ra ở mỗi thời điểm khác nhau.
Vậy khi nào thì bạn được nghỉ ngơi?
Và bạn thân yêu à.
Thực thể duy nhất có được cuộc sống vô lo vô nghĩ đích thực chính là trẻ em.
Bởi vì trẻ em sống chẳng có mục đích gì cả.
Trẻ em chẳng nghĩ đến tương lai để bán mạng cho hiện tại.
Và trẻ em cũng không mắc kẹt trong quá khứ để xỉ vả, đay nghiến, thành kiến với việc nghỉ ngơi của bản thân.
Trẻ em đơn giản là tận hưởng mọi lúc.
Chúng tự nhiên buồn khi bị mắng, vui khi được khen, hạnh phúc khi ăn được một miếng đồ ăn mà chúng thích, tiếc nuối khi bỏ lỡ mất giờ chiếu bộ hoạt hình mà chúng muốn xem.
Sẵn sàng hỏi những điều chúng tò mò. Và sẵn sàng tiếp nhận những kiến thức mới.
Trẻ em dễ có bạn bè, chúng dễ thích một ai đó và tiến đến chơi cùng. Chúng chẳng mảy may tính toán nhiều về việc được gì từ mối quan hệ đó. Vậy nên chúng sẵn sàng chia sẻ những gì chúng có với bạn bè mình để chia sẻ niềm vui, thay vì chỉ mong cầu niềm vui từ người bạn.
Chúng rất thẳng thắn nói những điều mà chúng cho là không đúng với bạn mình. Và chúng có thể cãi nhau, đánh nhau, rồi lại xin lỗi nhau, chơi với nhau.
Trẻ em hạnh phúc vì chúng không bắt bản thân phải tích cực, phải xuất chúng.
Chúng luôn vô thức cho phép bản thân được đón nhận mọi cảm xúc khi nó khởi lên. Bởi vậy cảm xúc luôn đơn thuần, chóng đến và chóng qua thật nhẹ nhàng, yên bình, tự do. Vậy là chúng vô lo vô nghĩ. Chẳng có lý do gì để đặt nặng chuyện ngày mai.
Chúng có thể tiếc vì một món đồ chơi không có được. Nhưng sẽ nhanh chóng tìm được một điều gì đó mới mẻ và thú vị hơn. Bởi cảm xúc diễn ra luôn được chúng chào đón, nên sự mất mát cũng nghiễm nhiên được chấp nhận rất nhanh. Chúng chẳng bị phí công sức cả tháng trời để chết chìm trong sự mất mát.
Nhờ đó, chúng tươi vui nhiều hơn là buồn chán. Và khi lớn hơn một chút, chúng sẽ nghĩ về những điều tuyệt vời của tuổi thơ nhiều hơn. Ký ức của chúng đầy ắp sự tươi vui.
Không giống như “người lớn”.
…
Vậy thì,
Bạn thân yêu!
Liệu bạn có can đảm để sống như một đứa trẻ?
Trẻ con chưa từng là người lớn.
Nhưng người lớn thì đã từng là trẻ con.
Trong bạn luôn có một đứa trẻ tồn tại. Nó không biến mất vì tuổi tác vật lý. Bởi trẻ em là trẻ em không phải vì trông chúng nhỏ bé. Mà bởi vì chúng thật trong sáng và dễ thương.
Đứa trẻ của bạn cũng vậy.
Chỉ là bởi khi bạn lớn lên, đứa trẻ trở nên thật nhỏ bé đến mức bạn bỏ quên nó.
Vậy là bạn bỏ quên đi hạnh phúc đơn thuần của chính mình.
Hãy thử hít thật sâu và thở ra thật chậm.
Để tâm trí của bạn thả lỏng và ngẫm lại xem, có phải bạn cũng có những lúc khởi lên những mong ước mà trẻ con luôn hướng đến?
Đó chính là tiếng gọi của đứa trẻ bên trong bạn. Là lời dẫn đường để bạn tìm đến niềm hạnh phúc an yên.
Nhưng bạn đã làm gì khi đó?
Bạn đã phán xét nó, kìm hãm nó, bỏ qua nó, cho rằng nó thật yếu đuối!?
Vậy là bạn tự làm tổn thương chính mình…
…
Bạn có thể trở thành người lớn, điều đó thật tuyệt vời. Và có lẽ nó đã đem đến cho bạn thật nhiều câu chuyện thú vị. Cho bạn mục tiêu, động lực, thành công, sự kiêu hãnh, áp lực, mất mát, trải đời, sự sâu sắc.
Tôi cũng như các bạn, vậy nên tôi không bác bỏ sự trưởng thành. Điều đó là cần thiết.
Nhưng bạn à,
Bạn trưởng thành vì điều gì?
Vì một ai đó mà bạn muốn bảo vệ?
Vì muốn mình đủ vững chắc để tránh những tổn thương mà ai đó mang đến?
Vì muốn trở thành một người ưu tú để cống hiến cho ai đó?
Vân vân và mây mây…
Thế thì,
Sự trưởng thành luôn đi song hành với một ai đó ngoài bạn. Cho đến cuối cùng thì cái đích vẫn là dành cho những điều mà các giác quan đời sống của bạn thấy được, xác định được.
Nhưng đứa trẻ bên trong của bạn thì không.
Bạn không thể nghe thấy chúng nói bằng tai,
Không thể thấy được bằng mắt,
Không thể chạm vào được bằng tứ chi cơ thể.
Chỉ có trái tim của bạn thôi thúc cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng nhất về nó.
Vậy nên,
Nó là của bạn, là dành cho bạn, và duy nhất chỉ có bạn.
Nếu bạn không yêu thương lấy nó, chăm sóc cho nó, bao dung và ôm lấy nó, thì hạnh phúc ở đâu bây giờ?
Tại sao lại phải ngại tận hưởng món ăn mình thích chỉ vì đầu óc đang dán chặt vào những chuyện ngày mai?
Tại sao lại sợ lên tiếng nói điều gì đó với người mà bạn yêu quý chỉ vì sợ bị từ chối?
Tại sao lại không dám buồn và khóc chỉ vì sợ ai đó sẽ thấy bạn yếu đuối?
Tại sao lại không dám đi đến một nơi mới chỉ vì sợ không hiểu về nó?
Tại sao lại không dám ngắm mình trong gương?
Tại sao và hàng nghìn thứ tại sao?
…
Đứa trẻ bất hạnh là đứa trẻ không có một tuổi thơ được làm trẻ em. Chúng bị những tư tưởng cực đoan của người lớn chi phối rằng chúng sinh ra phải là ai đó.
Tôi tin rằng các bạn hiểu điều đó hơn ai hết. Bởi trở thành một nữ cường trong từng hơi thở, tuổi thơ của các bạn cũng chẳng dễ dàng gì.
Bạn hiểu điều đó mà,
Bạn biết nó đau đớn thế nào mà,
Vậy tại sao lại quyết định trở thành một “người lớn” tái hiện lại nỗi đau đó lên chính mình?
Bạn có bao giờ nghĩ rằng, nếu mình can đảm dành cho bản thân những điều nhỏ bé đó, bạn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều chứ?
…
Yêu bản thân không phải cứ là o ép bản thân phải thật hào nhoáng và tự tin.
Đôi khi nó chỉ là hàng ngày, bạn có 30 phút để dành cho chính mình.
Một tuần, bạn có một ngày dành cho chính mình.
Một tháng, bạn có một nơi để đến dành cho chính mình.
Và trong một nhóm người đông đúc kia, bạn có một ai đó mà bạn biết rằng bạn có thể thấy chính mình.
Hạnh phúc nó chỉ là như vậy thôi, bạn thân yêu à…
…