27/08/2024
NỖI LÒNG BÀ CHĂM CHÁU
Bà sống cùng con trai và con dâu, ngày ngày phụ trông cháu để con dâu yên tâm đi làm. Một buổi chiều, thằng cháu nhỏ đang bò chơi trong nhà, bất chợt trượt tay, ngã úp mặt xuống sàn, làm môi bị rách một chút, sưng đỏ lên. Con dâu về nhà, thấy vậy liền kể lại chuyện với chồng.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, con trai lặng lẽ nhắc nhở bà đôi lời, nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến lòng bà nặng trĩu. Bà biết con trai không muốn làm mẹ buồn, nhưng những lời nói ấy vẫn chạm đến trái tim bà, khiến bà không thể ngăn nổi nước mắt. Bà ăn tối một mình, ngồi lặng lẽ trong căn bếp, lòng đau đớn.
Bà biết rằng khi cháu ngã đau, lòng bà cũng đau như bị ai xé nát. Bà đã chăm cháu với tất cả tình yêu thương, với niềm tự hào và quý trọng, giống như cách bà đã từng chăm sóc chính con trai mình khi nó còn nhỏ. Nhưng giờ đây, mọi sự cố nhỏ nhặt, từ việc cháu ngã, cái tô bị vỡ, cho đến việc quên đóng cổng, đều trở thành lý do để con dâu phàn nàn. Những lời nói xa xôi, những lời trách móc vô hình khiến bà càng thêm đau khổ, khiến lòng bà như bị ai xát muối.
Rồi một sáng sớm, khi trời còn mờ tối, bà quyết định rời đi. Bà khép nhẹ cánh cổng sắt, bước chậm rãi trên con đường làng, đón xe trở về quê. Nơi đó, bà sẽ không còn nghe những lời trách móc, không còn những nỗi buồn thầm lặng. Ở quê, chỉ có những âm thanh quen thuộc của tiếng gà gáy, tiếng chim kêu ríu rít, và những lời chào hỏi thân tình từ xóm giềng. Bà cảm thấy lòng nhẹ nhõm, dù vẫn không thể quên được đứa con trai duy nhất, đứa con bà đã yêu thương, chăm bẵm từ khi chồng bà qua đời.
Nỗi lòng bà chăm cháu
Bà ra đi, để lại căn nhà cho con trai và con dâu, để họ tự sống cuộc đời của mình. Nhưng bà vẫn biết, một ngày nào đó, khi con cháu lớn khôn, khi con trai bà phải đối mặt với những nỗi đau tương tự, họ sẽ hiểu và nhớ đến bà, và có lẽ, lúc đó nước mắt mới chảy ngược dòng...