Ths tâm lý Lê Văn Thịnh

Ths tâm lý Lê Văn Thịnh Tác giả sách: - Bộ sách dành cho cha mẹ trong nuôi dạy con - Bộ sách tâm lý dành cho các Life Coach.

Tâm lý thiếu thốn – nguồn gốc sâu xa của mọi lo âu về tiền bạc.Có những người kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vẫn luôn t...
05/12/2025

Tâm lý thiếu thốn – nguồn gốc sâu xa của mọi lo âu về tiền bạc.

Có những người kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vẫn luôn thấy lo sợ, bất an, không bao giờ đủ.

Ngược lại, có người không nhiều của cải, nhưng lại sống thanh thản, bình an, đầy đủ.
Sự khác biệt không nằm ở số tiền trong ví — mà nằm ở tâm lý bên trong họ.

1. “Thiếu” không phải là không có – mà là cảm giác “chưa bao giờ đủ”

Trong vô thức của nhiều người, đặc biệt ở những quốc gia từng trải qua chiến tranh, đói khổ, như Việt Nam, tồn tại một ký ức tập thể về sự thiếu thốn.

Nó được di truyền qua nhiều thế hệ — từ ông bà, cha mẹ — bằng những câu nói rất đỗi quen thuộc:

“Ăn đi, không có là đói.”

“Tiết kiệm, chứ biết ngày mai thế nào.”

“Làm bao nhiêu cũng không đủ đâu con.”

Những lời dạy đó chứa đựng nỗi sợ sinh tồn – một bản năng rất thật, nhưng nếu không được chuyển hóa, nó sẽ trở thành nỗi lo kinh niên, khiến con người không bao giờ an trú được trong hiện tại, dù vật chất có dồi dào đến đâu.

Carl Jung từng nói:

“Điều chưa được ý thức sẽ chi phối cuộc đời bạn, và bạn sẽ gọi nó là số phận.”

Chính “tâm lý thiếu thốn” đó là một phần của cái bóng tập thể, vận hành âm thầm trong vô thức – khiến ta luôn ở trong trạng thái căng thẳng, sợ mất, sợ thiếu, sợ không được yêu, sợ không đủ giỏi, sợ không đủ tiền.

2. Tâm lý thiếu thốn biểu hiện như thế nào?

Bạn mất bình tĩnh khi chi tiền, dù là khoản nhỏ.

Bạn làm việc quá sức, không dám nghỉ, sợ tụt lại.

Bạn so sánh mình với người khác và luôn thấy thua kém.

Bạn cảm thấy tội lỗi khi nhận về, dù là tình cảm, sự giúp đỡ hay tiền bạc.

Thực ra, tất cả những biểu hiện ấy không nói về tiền, mà nói về mối quan hệ giữa bạn và chính mình.

Khi bên trong thiếu sự tin tưởng, thiếu cảm giác an toàn, thì dù bên ngoài có nhiều đến mấy, bạn vẫn thấy trống rỗng.

3. Vì sao ta mãi lặp lại nỗi sợ đó?

Bởi vì trong tầng sâu vô thức, ta đang sống lại nỗi sợ của tổ tiên.

Những thế hệ từng trải qua chiến tranh, đói nghèo, mất mát... đã khắc sâu trong gene cảm giác “sống sót”.

Ta mang nó theo mà không biết. Và khi ta không ý thức được, ta vô tình truyền tiếp nó cho con cái mình, qua cách ta lo lắng, kiểm soát, tiết kiệm cực đoan, hoặc khuyến khích con “phải thành công bằng mọi giá”.

Đó không còn là vấn đề tài chính nữa.

Đó là vết thương di truyền của linh hồn dân tộc, cần được nhìn thấy và chữ;a là;nh.

4. Cách ch;ữa là;nh tâm lý thiếu thốn

Không phải bằng cách kiếm nhiều tiền hơn, mà bằng cách:

Nhận ra nỗi sợ ấy không phải là bạn. Nó chỉ là một ký ức tập thể bạn đang mang theo.

Học cách biết ơn những gì mình đang có — không phải để thỏa mãn, mà để thấy mình đã đủ.

Tập buông kiểm soát, tin rằng dòng chảy của cuộc sống sẽ luôn hỗ trợ khi bạn sống đúng giá trị.

Và quan trọng nhất: dạy con niềm tin thịnh vượng, bằng chính sự an yên, tự tin và biết ơn của mình hôm nay.

🌻 Khi bạn ch;ữa là;nh tâm lý thiếu thốn...

Tiền không còn là thứ bạn đuổi theo, mà trở thành năng lượng tự nhiên chảy về bạn —
như hơi thở, như tình thương, như ánh sáng.

Bởi vì khi nội tâm đủ đầy, thế giới bên ngoài sẽ phản chiếu sự đủ đầy đó trở lại.

👉 Nếu anh/chị cảm thấy bài viết này chạm đến điều gì đó trong tim, xin hãy chia sẻ – để nhiều người khác cũng có cơ hội hiểu, chữ;a là;nh và bước ra khỏi tâm lý thiếu thốn.

Vì khi một người đủ đầy, cả thế hệ sau sẽ được tự do hơn.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề tâm lý tinh thần trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1790301281828163/

Cách Cha Mẹ Vô Thức Truyền Năng Lượng Nghèo Đói Cho Con – Và Làm Sao Để Ch;ữa Là;nh?1. Nghèo không chỉ là thiếu tiền – m...
05/12/2025

Cách Cha Mẹ Vô Thức Truyền Năng Lượng Nghèo Đói Cho Con – Và Làm Sao Để Ch;ữa Là;nh?

1. Nghèo không chỉ là thiếu tiền – mà là một năng lượng.

Nhiều người nghĩ “nghèo” là vấn đề tài chính.
Nhưng thật ra, nghèo là một dạng năng lượng – được hình thành từ nỗi sợ, sự thiếu thốn, và niềm tin giới hạn về giá trị bản thân.

Một người có thể có rất nhiều tiền, nhưng nếu trong họ vẫn thường trực nỗi sợ mất mát, nỗi ám ảnh phải “giữ chặt” vì sợ hết – thì họ vẫn đang sống trong năng lượng của nghèo đói.

Nghèo không bắt đầu từ túi tiền, mà bắt đầu từ tâm thức.

2. Di sản vô hình: khi con thừa hưởng nỗi sợ của cha mẹ

Carl Jung từng nói:

“Những gì không được ý thức sẽ lặp lại trong đời sống như một định mệnh.”

Trong vô thức tập thể và vô thức gia đình, các “hạt giống nghèo đói” thường được truyền qua nhiều thế hệ, dưới dạng những niềm tin rất quen thuộc:

“Tiền là nguyên nhân của mọi tội lỗi.”

“Người giàu thường không tốt.”

“Chúng ta phải vất vả lắm mới có được chút này.”

“Con đừng tiêu hoang, phải tiết kiệm từng đồng.”

Những lời nói ấy tưởng là dạy con tiết kiệm,
nhưng thật ra là truyền năng lượng sợ hãi và thiếu thốn.

Đứa trẻ lớn lên, dù có cố gắng đến mấy, vẫn mang trong mình cảm giác không xứng đáng với sự đủ đầy.

3. Năng lượng của cha mẹ là ngôn ngữ đầu tiên con học được.

Trẻ không học bằng lời, mà bằng năng lượng cảm nhận.

Nếu cha mẹ thường xuyên lo lắng về tiền, con sẽ hấp thụ năng lượng lo âu ấy và mang nó như một “bản đồ sinh tồn”.

Nếu cha mẹ coi tiền là điều đáng sợ, con sẽ học cách né tránh, hoặc ngược lại – ám ảnh với việc kiếm thật nhiều để bù đắp nỗi sợ.

Nếu cha mẹ có năng lượng đủ đầy, biết ơn và cởi mở, con sẽ tự nhiên tin rằng:

“Thế giới này an toàn, con xứng đáng với những điều tốt đẹp.”

Và chính niềm tin đó là nền móng của sự thịnh vượng thật sự.

4. Ba cách cha mẹ vô thức truyền năng lượng nghèo đói cho con.

Qua ngôn ngữ:

Những câu như “tiền khó kiếm lắm”, “con biết tiền đâu ra mà tiêu”, “nhà mình không có điều kiện đâu”, khiến con gắn tiền với cảm giác tội lỗi và sợ hãi.

Qua cảm xúc:

Khi cha mẹ căng thẳng, lo lắng mỗi lần nói chuyện về tài chính, con học rằng “tiền = căng thẳng”, và lớn lên con sẽ tránh đối diện với tiền.

Qua hành vi:

Khi cha mẹ chỉ làm việc cực nhọc mà không thấy vui, con học rằng “để có tiền, phải đánh đổi hạnh phúc” – và niềm tin đó khiến con khó chạm đến thịnh vượng.

5. Ch;ữa là;nh năng lượng nghèo đói – bắt đầu từ cha mẹ.

Muốn con sống thịnh vượng, cha mẹ cần chuyển hóa năng lượng bên trong chính mình trước.

Dưới đây là 3 bước thực hành:

Nhận diện những niềm tin cũ.

Hãy viết ra những câu nói về tiền mà bạn từng nghe khi còn nhỏ.

Rồi hỏi: “Niềm tin này có còn đúng với thực tại của tôi không?”

Học cách nói về tiền bằng năng lượng đủ đầy.

Thay vì nói “tiền khó kiếm”, hãy nói “mình đang học cách khiến tiền làm việc cho mình”.

Thay vì nói “không có tiền đâu”, hãy nói “mình đang ưu tiên cho điều quan trọng hơn.”

Thực hành biết ơn và trao đi.

Mỗi khi chi tiêu, hãy cảm ơn dòng tiền đang được lưu thông.

Khi giúp ai đó, hãy nhận ra rằng bạn đang mở rộng năng lượng của đủ đầy.

6. Dạy con tư duy thịnh vượng từ nhỏ

Dạy con hiểu giá trị của lao động, chứ không phải sợ mất tiền.

Dạy con tiết kiệm trong tỉnh thức, chứ không phải tích trữ trong sợ hãi.

Dạy con trao đi và chia sẻ, để năng lượng thịnh vượng được chảy thông suốt.

Và quan trọng nhất: dạy con tin rằng mình xứng đáng với sự đủ đầy.

Giàu có không di truyền bằng tài sản, mà bằng năng lượng.

Cha mẹ có thể để lại cho con nhà cửa, tiền bạc, nhưng nếu không chuyển hóa tâm thức nghèo đói, thì con vẫn sẽ sống trong vòng lặp thiếu thốn.

Ngược lại, nếu cha mẹ ch;ữa là;nh chính mình,
sống trong năng lượng yêu thương, biết ơn và sáng tạo, thì ngay cả khi không có nhiều tài sản, con vẫn sẽ lớn lên trong ý thức thịnh vượng thật sự.

Thịnh vượng không phải là có nhiều, mà là cảm thấy đủ trong từng khoảnh khắc.

👉 Nếu bài viết này chạm đến anh chị, hãy chia sẻ để lan tỏa nhận thức mới về năng lượng tài chính, để nhiều bậc cha mẹ hiểu rằng: Điều quý nhất ta có thể trao cho con – không phải là tiền, mà là tâm thức của sự đủ đầy.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề nuôi dạy con trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1013818107550702/

Mỗi cuốn sách, giống như một con người. Khi sinh ra đều có những sứ mệnh khác nhau.
05/12/2025

Mỗi cuốn sách, giống như một con người. Khi sinh ra đều có những sứ mệnh khác nhau.

BÍ QUYẾT ĐỐI DIỆN VỚI BÓNG TỐI CỦA BẠNCarl Jung từng nói:“Không ai trở nên sáng hơn bằng cách tưởng tượng ra ánh sáng, m...
05/12/2025

BÍ QUYẾT ĐỐI DIỆN VỚI BÓNG TỐI CỦA BẠN

Carl Jung từng nói:

“Không ai trở nên sáng hơn bằng cách tưởng tượng ra ánh sáng, mà bằng cách làm cho bóng tối trở nên ý thức.”

Chúng ta ai cũng có một phần bóng tối.
Không phải ở đâu xa, mà chính là trong ta — nơi chứa những cảm xúc bị chối bỏ, những ký ức bị vùi lấp, những phần bản thân ta không dám đối diện.

Bóng tối không phải kẻ thù. Nó chỉ là phần chưa được ta hiểu, chưa được ta yêu, chưa được ta cho phép tồn tại.

1. Bóng tối là tấm gương của vô thức.

Mỗi khi ta giận dữ, ghen tị, phán xét hay tổn thương — thật ra, vô thức đang lên tiếng.

Ta tưởng mình đang phản ứng với người khác, nhưng thật ra, ta đang phản ứng với chính mình.

Vì mỗi cảm xúc mạnh mẽ đều chỉ vào một phần trong ta chưa được nhìn thấy.

Car Jung gọi đó là “bóng” (The Shadow) — phần của linh hồn mà ta cất giấu để được yêu, được chấp nhận, được an toàn.

Nhưng càng chối bỏ, nó càng lớn lên trong bóng tối.

Cho đến khi một ngày, nó buộc ta phải nhìn thẳng vào nó — qua nỗi đau, sự đổ vỡ, hay một người khiến ta tổn thương sâu sắc.

2. Không ai có thể ch;ữa là;nh bằng cách trốn chạy chính mình.

Khi ta sợ hãi, ta thường cố “trở nên tích cực”, “nghĩ tốt hơn”, “vui vẻ lên”.

Nhưng ánh sáng không thể thật nếu nó chỉ được dùng để che đi bóng tối. Càng phủ nhận, bóng càng sâu.

Bí quyết không phải là chống lại, mà là hiểu được.

Mỗi khi giận, buồn, tổn thương — hãy dừng lại và tự hỏi:

“Phần nào trong mình đang kêu cứu?”

“Điều gì trong quá khứ khiến cảm xúc này bị chôn vùi lâu đến vậy?”

Khi bạn có thể nhìn vào nỗi đau của chính mình bằng sự bình thản, không phán xét, bạn đã bắt đầu soi sáng cho chính mình.

3. Hòa giải – thay vì tiêu diệt.

Bóng tối không biến mất khi bạn ghét bỏ nó.
Nó chỉ tan đi khi bạn đủ yêu thương để chấp nhận rằng: “Phần này cũng là mình.”

Chấp nhận không có nghĩa là dung túng, mà là hiểu và chuyển hoá.

Khi bạn ôm lấy nỗi sợ, nó trở thành sự hiểu biết.

Khi bạn chấp nhận nỗi giận, nó biến thành sức mạnh.

Khi bạn nhìn thẳng vào nỗi cô đơn, nó trở thành cửa ngõ dẫn đến bình an.

Car Jung nói: “Con người không thể đạt đến toàn vẹn nếu không dung hòa cả ánh sáng và bóng tối trong mình.”

Toàn vẹn không phải là hoàn hảo — mà là trung thực với chính mình.

4. Ánh sáng thật sự được sinh ra từ bên trong.

Bạn không cần tìm ánh sáng bên ngoài.
Ánh sáng thật sự chỉ đến khi bạn dám đi qua vùng tối của chính mình — khi bạn không còn sợ, không còn chạy trốn, mà đứng yên để lắng nghe linh hồn mình lên tiếng.

Khi đó, bạn không còn cần “giả vờ mạnh mẽ”.
Bạn chỉ cần “trở nên thật”. Và trong sự thật ấy — ánh sáng sẽ tự nhiên tỏa ra.

Không có bóng tối, ta không thể biết thế nào là ánh sáng.

Không có nỗi đau, ta không thể học được lòng từ bi.

Không có phần chưa được yêu, ta không thể biết yêu là gì.

Hành trình đối diện với bóng tối là hành trình dũng cảm nhất của con người — vì nó không dẫn ta đến sự hoàn hảo, mà dẫn ta trở về chính mình.

👉 Nếu bài viết này chạm đến bạn, hãy chia sẻ nó để lan tỏa thông điệp: ai cũng có bóng tối, và chỉ khi dám nhìn vào nó, ta mới thật sự tìm thấy ánh sáng của mình.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề tâm lý tinh thần trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1790301281828163/

Tại sao đứa trẻ lớn lên trong lo lắng lại trở thành người lớn thiếu an toàn tài chính?1. Tiền bạc – tấm gương phản chiếu...
04/12/2025

Tại sao đứa trẻ lớn lên trong lo lắng lại trở thành người lớn thiếu an toàn tài chính?

1. Tiền bạc – tấm gương phản chiếu nội tâm.

Rất nhiều người nghĩ rằng họ gặp vấn đề về tiền bạc.

Nhưng trên thực tế, vấn đề không nằm ở tiền,
mà nằm ở mối quan hệ giữa họ và tiền – tức là mối quan hệ giữa họ với chính cảm xúc, niềm tin, và nỗi sợ của mình.

Tiền không chỉ là công cụ kinh tế.

Tiền là năng lượng sống,là cách ta cảm thấy an toàn, đủ đầy, được công nhận, có giá trị.

Và tất cả những cảm giác đó, đều được hình thành từ rất sớm trong tuổi thơ.

2. Khi đứa trẻ lớn lên trong lo lắng

Một đứa trẻ thường xuyên nghe thấy:

“Cẩn thận kẻo hết tiền.”
“Đừng tiêu hoang.”
“Phải tiết kiệm, không thì khổ như bố mẹ đấy.”

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng ẩn sâu bên trong những lời ấy là năng lượng của nỗi sợ và thiếu thốn.

Đứa trẻ đó lớn lên sẽ không thật sự học được cách quản lý tiền, mà học cách lo sợ về tiền.

Không học cách tạo ra giá trị, mà học cách né tránh rủi ro.

3. Cảm xúc về tiền được “di truyền” qua thế hệ

Carl Jung gọi đó là “vô thức tập thể” – những nỗi sợ, niềm tin, và mô thức sống được truyền lại qua nhiều thế hệ mà không ai nhận ra.

Nếu ông bà từng sống trong đói nghèo, cha mẹ lớn lên trong bất an, thì đứa trẻ hôm nay sẽ thừa hưởng một tâm thế thiếu an toàn.

Dù cuộc sống vật chất đã khá hơn, trong sâu thẳm, nó vẫn cảm thấy:

“Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
“Nếu lơ là, mình sẽ mất hết.”

Và thế là cả đời họ chạy trốn khỏi nỗi sợ nghèo, thay vì chạy về phía tự do tài chính.

4. Sự khác biệt giữa “giàu thật” và “giàu vì sợ nghèo”

Người giàu thật dùng tiền như một dòng chảy tiền đến, tiền đi, tiền phục vụ giá trị sống.

Người giàu vì sợ nghèo thì tích trữ, kiểm soát, và khổ sở, họ giàu ngoài đời nhưng nghèo bên trong.

Một người từng lớn lên trong lo lắng sẽ thường xuyên mang tâm lý “phòng thủ tài chính”, luôn sợ mất, sợ sai, sợ đầu tư, sợ cho đi.

Họ không thật sự tự do, họ chỉ đang đeo mặt nạ của sự an toàn.

5. Vết thương cảm xúc ẩn sau hành vi tài chính.

Người chi tiêu quá mức: thường bù đắp cho cảm giác trống rỗng.

Người tiết kiệm cực đoan: sợ mất mát, thiếu niềm tin vào tương lai.

Người ngại đầu tư: từng bị tổn thương khi thất bại hoặc bị chỉ trích.

Người cho đi không dám nhận lại: có thể đang mang mặc cảm “mình không xứng đáng”.

Tiền không làm ta khổ, chính những niềm tin vô thức về tiền mới khiến ta khổ.

6. Muốn ch;ữa là;nh mối quan hệ với tiền – hãy quay về tuổi thơ.

Hãy thử ngồi yên, và hỏi mình:

“Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe đến từ tiền là khi nào?”

“Tôi thấy cha mẹ mình nói về tiền trong tâm thế gì?”

“Tôi đã từng chứng kiến cảnh họ lo sợ, tranh cãi, hay khổ vì tiền chưa?”

“Khi tiêu tiền, tôi đang làm vì niềm vui, hay vì nỗi sợ?”

Mọi hành vi hiện tại đều có một câu chuyện ẩn sâu bên dưới.

Muốn thay đổi tương lai tài chính, ta phải chạm và ch;ữa là;nh quá khứ cảm xúc.

7. Cha mẹ ch;ữa là;nh – con cái được tự do

Nếu cha mẹ vẫn mang trong mình nỗi sợ thiếu thốn, họ sẽ vô thức truyền nó cho con qua từng lời dạy, từng cử chỉ.

Nhưng nếu cha mẹ học cách tin tưởng vào dòng chảy, cho đi trong tỉnh thức, và dạy con giá trị thay vì nỗi sợ, thì con sẽ lớn lên trong một tâm thế hoàn toàn khác – tự do, sáng tạo, và biết ơn.

Tự do tài chính không bắt đầu bằng tiền – mà bắt đầu bằng nhận thức.

Tự do tài chính không phải là có nhiều tiền hơn, mà là không còn bị tiền điều khiển.

Muốn con có mối quan hệ lành mạnh với tiền,
hãy bắt đầu bằng việc cha mẹ ch;ữa là;nh niềm tin thiếu thốn trong chính mình.

Khi cha mẹ an yên, con sẽ giàu – theo đúng nghĩa của từ “giàu có”: Giàu trong tâm, đủ trong lòng, và sáng trong tâm trí.

👉 Nếu anh/chị thấy bài viết này đáng để suy ngẫm, hãy chia sẻ để cùng lan tỏa một thế hệ mới — nơi tiền không còn là nỗi sợ, mà là dòng chảy của tự do, sáng tạo và tình thương.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề nuôi dạy con trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1013818107550702/

“Căn bệ;nh háo danh của người Việt”.Căn b;ệnh háo danh không phải là câu chuyện của riêng một cá nhân. Carl Jung gọi đó ...
04/12/2025

“Căn bệ;nh háo danh của người Việt”.

Căn b;ệnh háo danh không phải là câu chuyện của riêng một cá nhân. Carl Jung gọi đó là “bóng tối tập thể” – phần vô thức chung của cả một cộng đồng, được hình thành từ nhiều thế hệ, và nó len lỏi vào từng cung cách chúng ta sống, nói, nghĩ, ứng xử.

1. Háo danh – sản phẩm của một vô thức nhiều thế hệ

Từ thời phong kiến, con đường thăng tiến duy nhất để đổi đời chính là chức tước, danh vọng, khoa bảng.

Để tồn tại, con người phải tìm cách được nhìn nhận, được trọng vọng, được ghi công.

Những ký ức đó – dù xã hội đã thay đổi – vẫn nằm sâu trong vô thức tập thể, điều hành chúng ta như một chương trình ẩn:

Sợ bị đánh giá thấp.

Sợ mình “không là ai”.

Sợ đứng sau người khác.

Sợ sống một đời bình thường.

Và thế là mỗi người lại chạy theo danh, không phải vì họ thật sự cần, mà vì bên trong họ có một tiếng nói âm ỉ:

“Phải được công nhận thì mới có giá trị.”

2. Khi “cái Tôi lý tưởng” che mờ “cái Tôi thật”.

Carl Jung từng nói: “Bạn không trở nên sáng hơn bằng cách nhìn vào ánh sáng, mà bằng cách đi vào bóng tối.”

Háo danh chính là ánh sáng giả, còn sự bất an sâu thẳm bên trong mỗi người mới là bóng tối thật.

Vì không muốn nhìn vào: Nỗi sợ thua kém, cảm giác kém giá trị, tổn thương từ tuổi thơ, sự thiếu thừa nhận từ gia đình, … nên chúng ta tìm cách đắp lên mình những thứ hào nhoáng hơn: Chức vụ, bằng cấp, danh xưng, những thứ “để người ta nể”.

Nhưng càng đắp thì cái lỗ trống bên trong càng lớn.

Càng chứng tỏ, thì càng sợ bị lật tẩy.

Càng tìm danh, thì càng xa chính mình.

3. Khi đám đông tán thưởng, háo danh càng nở rộ.

Xã hội hiện đại với mạng xã hội đã vô tình nuôi dưỡng bóng tối này một cách công khai:

Một tấm hình khoe thành tựu có thể được hàng nghìn lượt thích.

Một danh xưng “coach, master, CEO” có thể khiến chúng ta được chú ý ngay lập tức.

Một video thể hiện quyền lực có thể trở thành trend.

Từ đó, con người càng dễ rơi vào cái bẫy:

“Tôi có giá trị khi người khác nhìn thấy tôi.”

Nhưng Carl Jung đã cảnh báo:

Một bản ngã phình to luôn che giấu một linh hồn đang co rút.

4. Giải pháp không nằm ở việc lên án, mà ở việc tỉnh thức.

Tỉnh thức không phải là chống lại danh, mà là nhìn thẳng vào động cơ bên dưới danh.

Hãy hỏi mình:

“Tôi muốn danh vì sự phát triển thật sự hay vì nỗi sợ bị quên lãng?”

“Tôi đang sống thật hay đang diễn một vai cho đám đông xem?”

“Tôi có thể im lặng mà vẫn thấy mình đủ giá trị không?”

Khi một người đủ bình an bên trong, họ không cần chạy theo ánh đèn ngoài kia.

Họ làm việc trong tĩnh lặng.

Họ cống hiến mà không cần khoe.

Họ để kết quả tự nói thay lời.

Và đó mới là sức mạnh của một linh hồn trưởng thành.

5. Khi mỗi người ch;ữa là;nh bóng tối của chính mình – xã hội tự khắc đổi thay

Carl Jung nói: “Xã hội chỉ thay đổi khi các cá nhân thay đổi.”

Nếu ta dám: đối diện với sự bất an của chính mình, nhìn vào nỗi sợ bị xem thường, ch;ữa là;nh vết thương về giá trị,… thì đám đông không còn là thứ để ta phải chứng minh nữa.

Danh vọng tự nhiên trở lại đúng vị trí của nó:
chỉ là hệ quả của sự phát triển – không phải mục tiêu sống.

👉Nếu anh chị thấy bài viết này chạm tới đâu đó trong mình — hãy chia sẻ để nhiều người có thêm một góc nhìn tỉnh thức hơn về chính họ và về xã hội mà chúng ta đang cùng nhau tạo nên.

SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN – KHI TÂM THUẬN, MUÔN SỰ TỰ AN.Con người thời nay sống rất vội.Họ chạy theo thời gian, chạy theo kỳ ...
04/12/2025

SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN – KHI TÂM THUẬN, MUÔN SỰ TỰ AN.

Con người thời nay sống rất vội.

Họ chạy theo thời gian, chạy theo kỳ vọng, chạy theo những thứ chưa từng thật sự thuộc về mình. Và càng chạy, họ càng xa rời chính mình.

Nhưng hãy nhìn lại tự nhiên.

Tự nhiên không bao giờ gấp gáp, nhưng mọi thứ đều trọn vẹn.

Cây không tranh nở với hoa bên cạnh.

Hoa đào không tranh nở với hoa mai.

Sông không tranh chảy với dòng suối kế bên.

Mặt trời chẳng bao giờ tự hỏi: “Hôm nay ta có đủ sáng không?”

Trong sự bình thản ấy, có một chân lý bất di bất dịch:

Khi sống thuận theo tự nhiên – cả vũ trụ sẽ nâng đỡ bạn.

1. Khi tâm đi ngược tự nhiên, khổ đau xuất hiện.

Con người khổ không phải vì thiếu, mà vì muốn mọi thứ xảy ra theo ý mình.

Muốn phải nhanh.
Muốn phải đúng.
Muốn phải như ta tưởng.

Và khi cuộc đời không nghe theo ý muốn ấy, tâm bắt đầu chống cự.

Chống càng mạnh, khổ càng nhiều.

Giống như nắm tay càng chặt thì càng đau,
còn buông ra, bàn tay mới nhẹ.

2. Sống thuận tự nhiên không phải buông xuôi – mà là buông sức cưỡng cầu.

Đức Phật từng dạy:

“Không gì sinh ra khi chưa đủ duyên. Không gì mất đi khi duyên vẫn còn.”

Sống thuận tự nhiên nghĩa là:

Tin rằng mọi thứ có thời điểm của nó

Không ép mình, cũng không ép đời

Không cưỡng cầu, cũng không buông bỏ một cách vô trách nhiệm

Tự nhiên không lười biếng.

Tự nhiên chỉ không cưỡng ép.

3. Tự nhiên dạy con người ba điều quan trọng.

(1) Tĩnh lặng.

Hạt giống nằm trong đất, không ồn ào, không vội vã, nhưng nó đang lớn lên mỗi ngày.

Tâm con người cũng vậy.

Khi biết dừng lại, biết tĩnh, thì tuệ giác mới hiển lộ.

(2) Chấp nhận.

Nắng đến thì nắng, mưa đến thì mưa.
Không oán trách, không chống lại.

Con người càng kháng cự những điều không như ý, càng tạo ra nhiều sân hận trong lòng.

(3) Buông bỏ.

Lá vàng rụng xuống để cho chồi non mọc lên.
Nếu cây níu lấy lá cũ, mùa xuân sẽ chẳng bao giờ đến.

Con người cũng thế.

Buông cái cũ – mới đón được cái mới.

Buông một kỳ vọng – mới thấy được điều đang diễn ra.

Buông một nỗi đau – mới tìm lại bình an.

4. Sống thuận tự nhiên, con người nhận lại điều gì?

Bình an sâu từ bên trong.

Khi không còn gồng, tâm tự khắc nhẹ.

Khi không còn cố, hơi thở tự nhiên sâu hơn.

Cơ thể khỏe mạnh hơn.

Cơ thể vốn là tự nhiên thu nhỏ.

Khi sống đúng nhịp tự nhiên, cơ thể tự biết hồi phục.

Các mối quan hệ trở nên chân thật.

Khi bạn không còn diễn, cuộc đời sẽ đưa những người thật đến bên bạn.

Hạnh phúc từ sự giản đơn.

Không phải có thêm mới hạnh phúc.

Mà là bớt đi – bớt kỳ vọng, bớt so sánh, bớt tự áp lực – thì hạnh phúc hiện ra.

5. Làm thế nào để sống thuận tự nhiên?

(1) Kết nối với thiên nhiên mỗi ngày.

Chạm đất.
Nhìn bầu trời.
Nghe tiếng gió.
Tự nhiên có khả năng ch;ữa là;nh mà không cần lời nói.

(2) Lắng nghe cơ thể

Cơ thể không bao giờ nói dối.
Đói thì ăn.
Mệt thì nghỉ.
Khỏe thì vận động.
Lắng nghe cơ thể chính là lắng nghe tự nhiên.

(3) Lắng nghe tâm

Tâm luôn biết điều gì là đúng.
Chỉ cần bạn chịu ngồi yên để nghe.

(4) Sống chậm lại

Không phải chậm để làm ít hơn, mà chậm để cảm nhận nhiều hơn.

6. Tự nhiên ở bên ngoài – nhưng cũng ở bên trong bạn

Đừng tìm sự thuận tự nhiên ở núi rừng, biển khơi hay mây trời.

Tự nhiên lớn nhất chính là bản chất nguyên sơ bên trong bạn.

Khi bạn sống đúng với chính mình:

Không so đo

Không hơn thua

Không kiểm soát

Không chống cự

Thì mọi thứ trong đời tự khắc an bài.

Bạn không cần chạy theo cuộc đời. Cuộc đời sẽ tự tìm đến bạn.

👉 Nếu bài viết chạm đến bạn, hãy chia sẻ để nhiều người nhớ lại rằng: Chỉ cần sống thuận tự nhiên, khổ đau sẽ tự rơi, và bình yên sẽ tự đến.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề tâm lý tinh thần trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1790301281828163/

SỐNG BẰNG TRỰC GIÁC: KHI MÌNH NGỪNG GỒNG BẰNG LÝ TRÍ, CUỘC ĐỜI BẮT ĐẦU NỞ HOALý trí là sản phẩm của cái tôi, còn trực gi...
03/12/2025

SỐNG BẰNG TRỰC GIÁC: KHI MÌNH NGỪNG GỒNG BẰNG LÝ TRÍ, CUỘC ĐỜI BẮT ĐẦU NỞ HOA

Lý trí là sản phẩm của cái tôi, còn trực giác là trí tuệ vô hạn của vũ trụ, là tiếng nói của linh hồn.

Có một điều mình nhận ra rất rõ trong hành trình sống của chính mình:

Những quyết định xuất phát từ lý trí – dù nghe có vẻ đúng đắn – lại thường khiến mình mệt mỏi, gò ép và hiếm khi trở thành hiện thực như mong muốn.

Lý trí luôn muốn mình kiểm soát mọi thứ.

Lý trí luôn muốn mình biết trước kết quả.

Lý trí luôn muốn cuộc đời phải đi đúng đường thẳng mà nó đã vạch.

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ vận hành theo đường thẳng.

Và thế là, sau nhiều trải nghiệm, mình bắt đầu bước sang một cách sống khác:

Không chỉ nghe lý trí nữa, mà lắng nghe trực giác – sống thuận theo tự nhiên.

Khi sống bằng trực giác, phép mầu bắt đầu xuất hiện

Lạ lắm…

Từ ngày mình cho phép bản thân thả lỏng, không cưỡng, không ép, không tính toán quá nhiều… thì những điều tốt đẹp lại đến một cách rất tự nhiên.

Những cơ hội không hề nằm trong kế hoạch bỗng mở ra.

Những con người phù hợp tự nhiên tìm đến.

Những lời gợi ý, những tín hiệu, những cánh cửa — xuất hiện đúng lúc đến mức nếu dùng lý trí, mình sẽ không bao giờ nghĩ ra.

Mình nhận ra rằng: Khi nội tâm đủ rộng, cuộc đời sẽ tự động dẫn đường.

Cuộc sống trở nên thú vị khi mình sống như một đứa trẻ

Không phải ngây thơ. Không phải buông bỏ trách nhiệm.

Mà là sống với sự tò mò, hồn nhiên, mở lòng đón nhận mọi thứ như nó đang là.

Như thể mỗi ngày đều có một món quà mà vũ trụ đặt trước cửa, chỉ chờ mình mở.

Không tranh giành. Không cưỡng ép.
Không chạy theo những mục tiêu khiến bản thân đánh mất sự bình yên.

Chỉ đơn giản là:
Đủ nắng thì hoa nở.
Đủ duyên thì chuyện đến.
Hết duyên thì chuyện đi.

Và mình học cách mỉm cười với tất cả.

Nếu ai đó hỏi “Mục tiêu của bạn là gì?”

Mình sẽ trả lời:

“Mình chẳng có mục tiêu nào cả.”

Không phải vì mình buông xuôi.

Mà vì mình chọn sống theo cách:

Mục tiêu duy nhất là sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, để cuộc đời dẫn mình đến nơi phù hợp nhất — nhẹ nhàng nhất.

Điều gì cần đến sẽ đến.

Điều gì dành cho mình sẽ không bao giờ đi lạc.

Và điều gì không thuộc về mình, cố gắng bao nhiêu cũng chỉ khiến bản thân đau.

Khi mình ngừng gồng bằng lý trí, cuộc đời thật sự bắt đầu nở hoa

Có những điều kỳ diệu chỉ xuất hiện khi ta đủ lặng để lắng nghe trực giác.

Có những cánh cửa chỉ mở khi ta không còn cố gắng đập mạnh.

Có những món quà chỉ nhìn thấy khi ta không cúi đầu chạy theo mục tiêu mà quên mất bầu trời đang mở rộng phía trên.

Và mình hiểu rằng: Sự an nhiên không phải là đạt được điều gì, mà là buông bớt điều khiến mình mệt mỏi.

Nếu bạn đang đọc những dòng này…

Có thể đâu đó trong bạn cũng đã từng mệt với việc phải gồng, phải cố, phải kiểm soát mọi thứ.

Hãy thử một lần:

Sống chậm lại.
Lắng nghe trực giác nhiều hơn.
Để tự nhiên dẫn bạn đi.
Để cuộc sống cho bạn thấy những điều mà lý trí không thể nào dự đoán.

Biết đâu… từ ngày bạn thả lỏng, cuộc đời cũng bắt đầu nở hoa.

👉 Nếu bạn cảm nhận được điều gì đó trong bài viết này…

Hãy chia sẻ bài viết để biết đâu, một ai đó đang mệt mỏi ngoài kia cũng cần đọc được những dòng này.

Một chia sẻ nhỏ của bạn có thể chạm đến một trái tim khác.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề tâm lý tinh thần trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1790301281828163/

Làm sao dạy con biết “đủ” trong một thế giới không bao giờ đủ?1. Căn nguyên của “sự thiếu” không nằm ngoài kia, mà nằm t...
03/12/2025

Làm sao dạy con biết “đủ” trong một thế giới không bao giờ đủ?

1. Căn nguyên của “sự thiếu” không nằm ngoài kia, mà nằm trong tâm thức mỗi người.

Từ nhỏ, chúng ta đã được nuôi dưỡng trong một nền văn hoá dạy rằng:

“Con phải cố gắng hơn nữa.”
“Chưa đủ đâu, còn thiếu nhiều lắm.”

Câu nói ấy tưởng là động lực, nhưng thật ra lại gieo vào đứa trẻ hạt giống của cảm giác thiếu thốn –rằng “mình chưa đủ tốt, mình phải có thêm mới được yêu thương, mới xứng đáng.”

Và rồi đứa trẻ ấy lớn lên, trở thành người lớn luôn sợ mất, sợ thiếu, sợ thua, sợ bị bỏ lại.

Dù có nhiều đến đâu, họ vẫn cảm thấy trống rỗng bên trong.

Carl Jung từng nói:

“Những gì chúng ta không ý thức sẽ điều khiển ta, và ta sẽ gọi đó là định mệnh.”

Cảm giác “thiếu” chính là một phần vô thức tập thể đang điều khiển cả một thế hệ.

2. Khi cha mẹ không biết đủ, con cũng sẽ không bao giờ đủ

Trẻ con không học từ bài giảng, chúng học từ năng lượng sống của cha mẹ.

Nếu mỗi ngày con thấy cha mẹ so sánh mình với người khác, than phiền về công việc, lo lắng vì tiền, và nói rằng “phải có thêm thì mới an toàn” —thì con sẽ hấp thụ trọn vẹn niềm tin về sự thiếu thốn.

Con không học cách biết ơn,mà học cách chạy đua.

Không học cách thưởng thức, mà học cách sở hữu.

Không học cách sống, mà chỉ học cách hơn người khác.

3. Biết đủ không có nghĩa là ngừng phát triển.

Nhiều cha mẹ sợ rằng nếu dạy con “biết đủ”, con sẽ trở nên an phận, thiếu động lực.

Nhưng biết đủ không đồng nghĩa với dừng lại
nó là trạng thái phát triển có nhận thức, biết đâu là giới hạn lành mạnh, và khi nào nên dừng để tận hưởng.

Một đứa trẻ biết đủ là một đứa trẻ:

Học vì tò mò, không phải vì điểm số.

Làm việc vì đam mê, không phải vì ganh đua.

Biết dừng để lắng nghe, không phải để thỏa mãn cái tôi.

Đó là khởi đầu của tự do nội tâm – nền tảng thật sự của hạnh phúc và sáng tạo.

4. Cách dạy con biết đủ qua những việc rất nhỏ

Cha mẹ không cần bài giảng dài.

Chỉ cần thực hành những khoảnh khắc giản dị mỗi ngày:

Khi con đòi thêm đồ chơi, hãy hỏi:

“Con đang muốn có thêm vì thích thật sự, hay vì thấy bạn có?”

Khi con đạt thành tích, đừng chỉ nói:

“Giỏi quá, được thưởng nhé,” mà hãy nói:

“Con có thấy vui và tự hào vì nỗ lực của mình không?”

Khi ăn, hãy cùng con nói lời biết ơn:

“Con có biết bữa ăn này đến từ công sức của bao nhiêu người không?”

Đó là cách gieo vào tâm con hạt giống của lòng biết ơn và sự tỉnh thức.

5. Dạy con biết nhìn vào bên trong, không chỉ hướng ra bên ngoài

Thế giới bây giờ khiến con người nhìn ra ngoài quá nhiều: mạng xã hội, điểm số, hình ảnh, danh tiếng...

Nhưng mọi cảm giác đủ hay thiếu đều bắt đầu từ bên trong.

Hãy cho con những khoảng lặng để chạm vào chính mình:

Viết nhật ký mỗi ngày.

Ngồi yên và hít thở.

Quan sát cảm xúc thay vì phản ứng.

Nói về điều con đang biết ơn hôm nay.

Khi con học được cách quay về bên trong,
con sẽ hiểu rằng:

“Đủ” không phải là có mọi thứ, mà là biết ơn những gì mình đang có.

6. Khi cha mẹ ch;ữa là;nh cảm giác thiếu, con sẽ được tự do

Cha mẹ chỉ có thể dạy con biết đủ khi chính mình chạm được vào vùng thiếu trong tâm –
nỗi sợ bị bỏ rơi, sợ không đủ tốt, sợ nghèo, sợ bị xem thường…vvv

Hãy dừng lại, nhìn vào chính mình, và ôm lấy đứa trẻ bên trong – người vẫn đang cố gắng quá sức chỉ để được công nhận.

“Đủ” không phải là điểm đến – đó là một trạng thái của tâm thức.

Thế giới này sẽ luôn biến động.

Tiền bạc, thành công, địa vị – chẳng có gì là bền lâu.

Nhưng khi con học được cách biết đủ, con sẽ đứng vững giữa dòng đời mà không bị cuốn đi.

Biết đủ là giàu. Biết ơn là hạnh phúc. Biết dừng là trí tuệ.

👉 Nếu anh/chị cảm thấy bài viết này chạm đến mình, hãy chia sẻ để cùng nhau lan tỏa một cách giáo dục mới –nơi trẻ không chỉ được học để thành công, mà được nuôi dưỡng để sống tỉnh thức và hạnh phúc mỗi ngày.







Bạn có thể đọc kỹ hơn các bài về chủ đề nuôi dạy con trong nhóm này:

https://www.facebook.com/groups/1013818107550702/

Address

Hanoi
0084

Telephone

+84985574091

Website

https://baoquocte.vn/doanh-nhan-va-cuoc-song-so-232022-doanh-nhan-le-van-thinh-ai-cung-co-mot-cuo

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ths tâm lý Lê Văn Thịnh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Ths tâm lý Lê Văn Thịnh:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category