Phụ Nữ Làm Đẹp

Phụ Nữ Làm Đẹp Trang tin tức online về phụ nữ, gia đình và xã hội. Chia sẻ yêu thương mỗi ngà Bí mật tạo nên sự quyến rũ của người phụ nữ.
(1)

Chuyên gia chăm sóc sắc đẹp phụ nữ và sức khỏe gia đình.

Tôi vắng nhà 3 ngày để lên chùa làm công quả, nhưng khi trở về thì thấy một người phụ nữ đang chiên bánh chuối trong bếp...
15/12/2025

Tôi vắng nhà 3 ngày để lên chùa làm công quả, nhưng khi trở về thì thấy một người phụ nữ đang chiên bánh chuối trong bếp, còn gọi chồng tôi là "b--é y;/êu" nhưng những gì diễn ra sau đó mới là k;/inh kh--ủng nhất...
Tôi vắng nhà đúng 3 ngày để lên chùa làm công quả.
Trước khi đi còn dặn chồng:
– Anh ở nhà ăn uống đàng hoàng, em về sớm.
Anh chỉ “ừ” cho qua, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Chiều ngày thứ ba, tôi về sớm hơn dự định.
Không báo trước.
Vừa mở cửa, mùi bánh chuối chiên xộc thẳng vào mũi.
Tôi khựng lại.
Bếp nhà tôi – nhưng không phải tôi đang đứng trong đó.
Một người phụ nữ l;/ạ.
Mặc áo ngủ rộng, tóc búi cao.
Đang chiên bánh chuối rất thành thạo, cứ như ở đây đã lâu.
Chồng tôi ngồi bàn ăn, chân gác lên ghế, cười cười:
– Bé yêu cho anh thêm miếng nữa.
Người đàn bà quay lại, cười ngọt:
– Ăn nhiều lại mập ra đấy.
Tay tôi lạnh toát.
TÔI CHƯA KỊP LÀM ẦM THÌ…
Tôi bước vào.
– Hai người là ai?
Chồng tôi giật mình, mặt tái mét.
Người đàn bà thì… không hề hoảng.
Cô ta tắt bếp, lau tay, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi ngược lại:
– Chị là ai?
Tôi cười nhạt:
– Tôi là vợ hợp pháp của người đang ngồi kia. Nhà này đứng tên tôi.
Cô ta “à” một tiếng rất nhẹ.
Rồi quay sang chồng tôi:
– Anh chưa nói với chị ấy à?
Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
CÂU NÓI KHIẾN TÔI LẠNH NGƯỜI
Chồng tôi đứng dậy, tránh ánh mắt tôi:
– Em bình tĩnh nghe anh nói…
Người đàn bà kéo ghế ngồi xuống, rút trong túi ra một tập giấy.
Đặt lên bàn.
– Em xin lỗi chị. Nhưng em đang mang thai 4 tháng.
Và anh ấy nói… chị đã đồng ý ly thân từ lâu.
Tai tôi ù đi.
Tôi chộp lấy xấp giấy trong góc tủ... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Chồng tôi la;/o vào đá;/nh tôi vì tôi từ chối sống chung với mẹ chồng. Ngay sau đó, anh ấy đi ngủ với vẻ mặt hoàn toàn b...
15/12/2025

Chồng tôi la;/o vào đá;/nh tôi vì tôi từ chối sống chung với mẹ chồng. Ngay sau đó, anh ấy đi ngủ với vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Sáng hôm sau, anh ấy mang mua cho tôi cả nhẫn vàng để an ủi nhưng tất cả đã muộn, tôi đưa ra quyết định khiến cả nhà anh ta phải hối hận cả đời...
Tôi kết hô;/n với Hùng sau ba năm yêu nhau.
Trước khi cưới, tôi đã nói rõ một điều:
– Em không sống chung với mẹ chồng.
Không phải vì tôi khó tính.
Mà vì ngay từ lần đầu gặp, mẹ anh đã soi mói từng câu, từng miếng ăn, từng cách tôi cười nói.
Tôi chọn im lặng để giữ hòa khí, nhưng trong lòng luôn có một ranh giới.
Hùng lúc đó gật đầu rất nhanh:
– Yên tâm, nhà mình ở riêng.
Nhưng chỉ sau một năm cưới, mọi thứ đổi khác.
ĐÊM TÔI BỊ Đ;/ÁNH
Tối hôm đó, Hùng về nhà với gương mặt căng thẳng.
– Mẹ anh già rồi. Từ tháng sau bà lên ở chung.
– Em không đồng ý. – tôi nói rất bình tĩnh.
Hùng đập mạnh tay xuống bàn:
– Em ích kỷ vừa thôi!
Tôi nhìn thẳng vào anh:
– Em không ích kỷ. Em chỉ đang bảo vệ chính mình.
Không biết từ lúc nào, cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Tai tôi ù đi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh xô tôi ngã xuống giường, tay bóp chặt cổ tay tôi:
– Cô đừng thách tôi!
Tôi không khóc.
Tôi chỉ nhìn anh, rất lâu.
Đánh xong, anh buông tay, chỉnh lại áo rồi quay lưng đi ngủ, thở đều như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi trong bóng tối đến sáng.
CHIẾC NHẪN VÀNG
Sáng hôm sau, Hùng dậy sớm, nấu bát mì, đặt lên bàn.
Anh đẩy về phía tôi một chiếc nhẫn vàng trơn, nói như ban ơn:
– Anh nóng quá. Cho em cái này đeo cho vui. Chuyện tối qua bỏ qua đi.
Tôi nhìn chiếc nhẫn.
Không đắt.
Nhưng cái khiến tôi lạnh người là vẻ mặt bình thản của anh.
Như thể đánh vợ chỉ là một chuyện… hơi quá tay.
Tôi đeo nhẫn vào.
Hùng thở phào.
Anh không biết, đó là lần cuối cùng tôi chạm vào anh với tư cách vợ.
QUYẾT ĐỊNH
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ đi bệnh viện chụp cổ tay và rồi sau đó... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám tang của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn...
14/12/2025

Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám tang của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn thân cũ cô ấy bỗng thái độ ra mặt với tôi bảo "chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn", hỏi ra mới biết trong chiếc phong bì chỉ có 1 triệu, tôi sốc nặng nhắn tin cho Lan thì nhận được câu trả lời điến;/g người...

Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông, lên đại học cũng chọn ở trọ gần nhau để có thể qua lại giúp đỡ.
Năm tôi lấy chồng, bạn ấy vừa mới đi làm không lâu nhưng đã mừng cưới tôi 1 chỉ vàng. Bạn thổ lộ, món quà bất ngờ ấy đã được bạn tích lũy suốt thời sinh viên, từ những đồng tiền lương làm thêm ít hỏi.
Ba năm sau, bạn cũng kết hôn. Tôi mừng lại bạn 1 chỉ vàng và còn thêm 1 chiếc lắc tay em bé thay cho lời chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử. Trong chuyện cưới xin chúng tôi rất hài lòng về cách cư xử của nhau.
Sau khi kết hôn, bạn ở quê, còn tôi sống ở thành phố. Ở xa nhau, lại vướng bận gia đình, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn, tình bạn vì thế cũng mờ nhạt đi đôi chút.
Dẫu vậy, khi bố tôi qua đời , bạn vẫn đến thăm viếng tận tình và ở lại an ủi tôi rất lâu. Hôm sau, bạn còn cùng tôi tiễn đưa bố đoạn đường cuối cùng. Lần ấy, bạn gửi tiền phúng viếng 2 triệu đồng.
Gần 1 tháng trước, tôi bàng hoàng hay tin chồng bạn qua đời vì đột quỵ. Lúc này, tôi đang chăm con trong viện nên không thể về thăm viếng. Tôi tính nhờ chồng về quê một chuyến nhưng anh lại phải đi công tác. Nghĩ về ngày trước, bạn từng hết lòng với tôi trong tang bố, tôi áy náy vô cùng.
Tôi nhờ một người bạn khác gửi tiền phúng viếng đến bạn. Người bạn ấy cùng quê và học chung với chúng tôi suốt thời phổ thông.
Tôi chuyển khoản cho bạn đó 3 triệu đồng, nhờ bạn bỏ vào phong bì và ghi rõ “H. – bạn thân của P., kính viếng”. Người bạn ấy còn chụp lại tấm ảnh chiếc phong bì ghi dòng chữ kia kèm theo 6 tờ 500 nghìn đồng để tôi an tâm.
Về phía mình, tôi nhắn tin chia buồn với bạn thân, trình bày hoàn cảnh của mình và mong bạn thông cảm cho sự vắng mặt này. Thế nhưng, khi công việc xong xuôi cả tuần lễ, tôi vẫn chỉ thấy bạn “đã xem” tin nhắn chứ không trả lời.
Hơn nửa tháng trôi qua, tôi vẫn thấy dòng tin nhắn chia buồn của mình bị ngó lơ. Tôi tính, vào dịp 49 ngày chồng bạn, tôi sẽ về tận nơi thắp hương để bù đắp sự vắng mặt lúc trước.
Bỗng một buổi tối, tôi thấy bạn đăng tấm ảnh chiếc phong bì phúng viếng lên trang cá nhân kèm theo dòng chia sẻ: “Chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn”. Dù tên tôi được che mờ nhưng với mấy chữ còn lại, tôi vẫn nhận ra, đó chính là chiếc phong bì tôi nhờ người bạn kia gửi giúp.
Tôi thoáng giật mình, tính vào nhắn tin hỏi bạn thì đã thấy bạn nhắn trước. Bạn ấy hỏi tôi, tại sao đã không về thắp cho chồng bạn nén nhang mà ngay cả chiếc phong bì phúng viếng cũng không làm cho nên hồn.
Tôi run run nhắn lại: “Thế nào là không nên hồn? Bạn nói rõ xem?”.
Bạn ấy bảo: “Năm xưa, tôi viếng bố bạn 2 triệu đồng mà giờ chồng tôi mất, tiền viếng của bạn được phân nửa. Người ta bảo ‘tâm ở đâu thì tiền ở đó’, vậy chẳng phải tình cảm của bạn với tôi quá nghèo nàn sao?”. Dòng tin nhắn khiến tôi tá hỏa. Vội vàng nhắn tin cho Lan hỏi rõ ngọn ngành, thì lúc này mới biết được... xem tiếp dưới bình luận 👇👇

Bố mẹ nuôi tôi từ khi có con trai chẳng coi tôi ra gì, họ không thèm đến dự đám cưới của tôi, sôi máu đang ngồi trong xe...
13/12/2025

Bố mẹ nuôi tôi từ khi có con trai chẳng coi tôi ra gì, họ không thèm đến dự đám cưới của tôi, sôi máu đang ngồi trong xe hoa và mặc váy cưới, tôi vẫn vào ngân hàng của mình, cắt hết khoản tiền trợ cấp hàng tháng mà tôi vẫn gửi cho họ mỗi tháng, rồi lấy lại luôn chiếc xe ô tô đã tặng ông bà. Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến tôi phải ân hận suốt đời...
Tôi được bố mẹ nuôi đón về từ trại trẻ mồ côi năm tôi 3 tu;/ổi.
Họ rất thương tôi… cho đến khi họ sinh được con trai ruột.
Từ đó, tôi dần thành osin không công trong nhà:
nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, trông em, làm việc nhà…
Tôi cố chịu đựng vì nghĩ “mình là con nuôi, có được mái nhà đã là may”.
Tôi học giỏi, đi làm sớm, kiếm được tiền, hàng tháng vẫn gửi về cho bố mẹ nuôi 10 triệu, và mua luôn cho họ một chiếc xe cũ để đi lại.
Nhưng năm tôi cưới chồng…
Bố mẹ nuôi không một lời chúc, không một cuộc gọi.
Cuối cùng, mẹ nuôi nhắn đúng một câu cụt ngủn:
“Lo mà cưới, nhà đang bận chăm thằng Tí. Không đi được.”
Trái tim tôi như bị bóp chặt.
Suốt 25 năm sống trong nhà họ… cuối cùng vẫn chỉ là người dưng.
Trên đường đến lễ đường, tôi ngồi trong xe hoa, mặt đầy lớp trang điểm mà nước mắt vẫn chảy.
Tôi bảo tài xế:
“Anh dừng xe ở ngân hàng cho tôi.”
Mọi người cuống quýt, tưởng tôi kích động hay muốn hủy cưới.
Nhưng tôi chỉ nói:
“Tôi phải cắt hết trợ cấp cho họ… ngay bây giờ.”
Tôi vào ngân hàng, lặng lẽ ký văn bản hủy toàn bộ chuyển khoản định kỳ.
Tôi gọi gara, bảo họ đến thu hồi chiếc xe tôi đã đứng tên tặng bố mẹ nuôi.
Tôi nghĩ:
“Người ta không xem mình là con, việc gì mình phải xem họ là cha mẹ.”
Tôi bước lên xe hoa, ngẩng cao đầu, cảm thấy mình đã giải thoát.
Nhưng tôi không biết rằng…
Hai tiếng sau, điện thoại tôi reo lên.
Là số của hàng xóm.
Giọng anh ta run rẩy:**
“Em đang ở đâu? Mẹ nuôi em… đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông...
12/12/2025

Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước, bước vào phòng khách ông chết lặng khi nhìn thấy 3 đứa con của mình và giúp việc đang làm một việc gì đó trong phòng ngủ; cảnh tượng sau đó khiến ông ch;/ết lặng...

Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.
Ông có 3 đứa con trai. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì.

Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí.

Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng việc xong sớm, ông bắt xe về ngay trong đêm.

Ông không báo trước cho ai.

Khoảng 5 giờ sáng, ông mở cửa bước vào biệt thự. Nhà yên ắng, đèn phòng khách hắt ánh sáng mờ vào hành lang.

Ông đi thẳng lên phòng ngủ để thay đồ. Nhưng vừa mở cửa phòng, ông đứng khựng lại.

Ba đứa con trai đang hì hục ngay góc phòng ngủ của chính ông.

Cô Lành đứng cạnh, mặt tái mét
Ông gầm lên:

– Mấy đứa đang làm cái gì vậy?!

Ba đứa con quay ngoắt lại. Tất cả đều hoảng sợ, nhưng không có vẻ gì là… hối lỗi. Thành – thằng cả – chống tay thở dốc tuyên bố... 👇👇

Em gái đang chuẩn bị cắt bánh cưới, chị gái ruột bỗng từ xa chạy đến tôi ôm chặt lấy và thì thầm, “Đẩy đổ nó đi. Ngay bâ...
12/12/2025

Em gái đang chuẩn bị cắt bánh cưới, chị gái ruột bỗng từ xa chạy đến tôi ôm chặt lấy và thì thầm, “Đẩy đổ nó đi. Ngay bây giờ.” Trong lúc hỗn loạn, chị gái tôi nắm lấy cổ tay tôi và kéo ra ngoài “Chạy đi,” chị ấy tái mét. “Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu.” Và rồi sau đó 10 phút chuyện kinh hoàng đã xảy ra...
Tiệc cưới của em gái tôi – Linh – được tổ chức trong nhà hàng lớn nhất thị trấn.
Không khí vui vẻ, nhạc du dương, ai cũng chuẩn bị đứng quanh để cắt bánh cưới.
Linh hạnh phúc cười rạng rỡ bên cạnh chú rể Hoàng, một người đàn ông lịch lãm, nói năng nhỏ nhẹ, làm chủ một xưởng gỗ khá nổi tiếng.
Mọi thứ đều hoàn hảo…
Cho tới khi chị gái ruột của tôi – Hương – từ phía xa bất ngờ lao đến, gương mặt tái mét, mắt đỏ hoe.
Chị ôm chặt lấy tôi, ghì sát tai thì thầm:
“Đẩy đổ cái bánh cưới đi. Ngay bây giờ.”
Tôi chết lặng.
Tưởng chị nói đùa, nhưng bàn tay chị lạnh toát, siết đến mức cổ tay tôi đau điếng.
Trong tích tắc, chị kéo mạnh tôi về một góc:
– Chạy đi. Nhanh lên.
– “Chị làm sao vậy? Chuyện gì—?”
– Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu… Không còn thời gian đâu!
Giọng chị run lẩy bẩy.
Vừa lúc đó, âm thanh micro vang lên:
– “Mời cô dâu chú rể cùng tiến lên sân khấu…”
Khách khứa bắt đầu đổ dồn ánh mắt về giữa hội trường.
Chị Hương nhìn tôi lần cuối, gào lên:
“Đi! Nếu không… em sẽ hối hận cả đời!”
Tôi vẫn chưa hiểu gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của chị khiến tôi lạnh sống lưng.
Hai chị em kéo nhau lao ra cửa sau nhà hàng.
Và đúng 10 phút sau, chuyện kinh hoàng xảy ra…
10 PHÚT SAU
Tiếng hét vang khắp sảnh tiệc.
Mọi người hoảng loạn chạy ra ngoài... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Vài phút trước khi nhà trai đến đón dâu, tôi trốn trong phòng tắm vì nghe được tin mẹ chồng hôm nay sẽ vào duyệt con dâu...
11/12/2025

Vài phút trước khi nhà trai đến đón dâu, tôi trốn trong phòng tắm vì nghe được tin mẹ chồng hôm nay sẽ vào duyệt con dâu trước mới cho đón, nhưng không ngờ đang chuẩn bị bước vào thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại bật loa ngoài, giọng nói ồm ồm đang hỏi "5 phút nữa hành động, đám cưới sẽ thành đám tang..."
Sáng hôm đó, tôi make-up xong, mặc áo dài đỏ, chỉ chờ nhà trai đến.
Bên ngoài ai cũng nhộn nhịp, chỉ riêng tôi là đang run.
Tối qua, tôi nghe phong phanh mẹ chồng tương lai nói với anh họ bên nhà trai:
“Để lát tao vào duyệt con dâu trước. Được thì rước, không được thì khỏi.”
Nghe câu đó, tim tôi thắt lại.
Lấy chồng mà như đi thi tuyển nhân sự.
Ngay lúc nhà trai báo “5 phút nữa tới”, tôi bí mật chui vào nhà tắm để hít thở, trấn tĩnh bản thân.
Nhưng đúng lúc đó…
Điện thoại ai đó đặt trên bồn rửa đột ngột sáng lên.
Tin nhắn gọi đến – bật loa ngoài.**
Giọng đàn ông ồm ồm, nói nhanh và lạnh tanh:
“5 phút nữa hành động.
Đám cưới hôm nay sẽ thành đám ta-ng.
Ông nhớ làm đúng lời tôi dặn.”
Tôi đứng sững, tay lạnh toát, sống lưng chạy dọc từng luồng điện.
Tôi nhìn quanh—cạnh đó chỉ có điện thoại của mẹ chồng tương lai.
Cổ họng tôi nghẹn cứng:
Bà đang chuẩn bị làm gì?
Ai chuẩn bị “hành động”?
Ai sẽ chết?
Tôi run lẩy bẩy, áp tai sát cửa nhà tắm.
Ngoài phòng, giọng mẹ chồng vang lên:
“Đến chưa? Nhanh lên.
Tao phải vào xem con bé này có hợp không, chứ để nó bước chân vào nhà tao rồi thì muộn.”
Tôi muốn hét lên cảnh báo nhưng cổ họng cứng đơ.
Giây phút đó, tôi hiểu:
Có chuyện rất nguy hiểm sắp xảy ra – và có thể nhắm vào chính tôi.
**Đúng lúc đó, cửa phòng mở bật mạnh... xem tiếp dưới bình luận 👇👇

Tôi có th;/ai vào năm lớp 10. Bố mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi nói: "Con đã làm x-ấu h;/ổ gia đình này. Kể từ giây phút này,...
11/12/2025

Tôi có th;/ai vào năm lớp 10. Bố mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi nói: "Con đã làm x-ấu h;/ổ gia đình này. Kể từ giây phút này, con không còn là con gái của bố mẹ nữa. ” Sau đó họ đuổi tôi ra ngoài, 20 năm sau tôi giàu có định trở về nhà dằn mặt bố mẹ thì ch;/ết lặng phát hiện ra...
Năm lớp 10, tôi mang th;/ai. Khi hai vạch hiện lên, tôi hoả;/ng loạn đến mức run không đứng nổi. Tôi chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì mọi chuyện vỡ lở. Bố mẹ nhìn tôi như nhìn một thứ gì đó gh;/ê t--ởm.
“Mày làm xấ;/u h--ổ cái nhà này. Từ giờ mày không còn là con tao.”
Câu nói của bố tôi như tát thẳng vào mặt.
Đêm đó trời mưa, mẹ ném cái balo rách ra sân, tống cổ tôi ra ngoài. Không một đồng trong túi. Không nơi để đi.
Tôi ôm bụng, cắn răng đi bộ khỏi căn nhà từng là nơi bình yên nhất đời mình, không ngoái lại.
Tôi sinh con gái trong một phòng trọ 8m². Nghèo, khổ, bị người đời xì xào. Nhưng tôi nuôi nó bằng tất cả những gì mình có. Năm con gái tròn hai tuổi, tôi bỏ lại quê, bế nó lên thành phố. Tôi vừa làm phục vụ, vừa đi học nghề. Rồi số phận mỉm cười: tôi bén duyên kinh doanh online, sau đó mở công ty riêng. Sáu năm sau, tôi đã mua được nhà. Mười năm sau, mở chuỗi cửa hàng. Hai mươi năm sau… tài sản của tôi đã lên đến hơn 200 tỷ.
Tôi biết mình đã thành công. Nhưng cái g*i trong ngực – nỗi đau bị bố mẹ ruột ruồng bỏ – chưa bao giờ biến mất.
Một ngày, tôi quyết định phải quay về. Không phải để tha thứ.
Mà để cho họ biết họ đã mất gì.
Tôi lái chiếc Mercedes mới toanh về quê. Căn nhà cũ kỹ vẫn y như hai mươi năm trước, thậm chí còn tồi tàn hơn.
Cánh cổng sắt gỉ sét.
Tường vữa tróc lở.
Sân đầy cỏ dại.
Tôi đứng trước cửa, hít sâu, gõ mạnh ba tiếng.
Một cô gái khoảng 18 bước ra mở cửa.
Tôi khựng lại.
Nó… giống tôi đến kỳ lạ. Từ đôi mắt, sống mũi đến cái nhíu mày.
Giống đến mức tôi cảm giác như nhìn thấy chính mình của ngày xưa.
“Cô tìm ai ạ?” – cô bé lễ phép hỏi.
Tôi chưa kịp nói thì bố mẹ tôi từ trong nhà đi ra. Khi nhìn thấy tôi, cả hai sững người. Mẹ đưa tay lên miệng, mắt đỏ hoe.
Tôi cười lạnh: “Giờ mới biết hối hận à?”
Nhưng rồi cô bé kia chạy đến nắm lấy tay mẹ tôi nói 1 câu khiến tôi chế;/t chân...👇👇

Năm 1986, nhà tôi có ao cá rất nhiều cá lớn, toàn cá trắm, anh hàng xóm đùng đùng hóa thẹn vì bị nhà tôi đòi nợ nên đổ ᴛ...
10/12/2025

Năm 1986, nhà tôi có ao cá rất nhiều cá lớn, toàn cá trắm, anh hàng xóm đùng đùng hóa thẹn vì bị nhà tôi đòi nợ nên đổ ᴛʜ;/ᴜốᴄ s--âᴜ xuống làm cá ch;/ết. Khi đó vì không biết ai làm nên rồi nhà tôi cũng thay nước và nuôi lại mẻ cá mới, mọi thứ êm xuôi dần nhưng mới đây nhà tôi nghe được tin cuộc sống của hàng xóm đó, không thể ngờ được sau bằng đó năm...
Hồi đó, nhà tôi nuôi cá trắm, cá chép trong cái ao rộng gần 4 sào.
Thời nghèo, ao cá là cả gia tài. Nhà có mẻ cá lớn, cả năm trời mới bán được.
Anh hàng xóm bên cạnh tên T, cũng nghèo nhưng tính khí thất thường.
Vay nhà tôi 3 chỉ vàng, hứa sau một vụ mùa sẽ trả.
Đến hạn, nhà tôi sang hỏi, anh ấy mặt nặng mày nhẹ:
– “Tôi biết rồi! Nhà các ông tưởng tôi quỵt chắc?”
Mẹ tôi sợ mất lòng xóm giềng, bảo nhẹ nhàng:
– “Không có gì đâu chú, nhà cháu chỉ nhắc vậy thôi…”
Ai ngờ chính đêm hôm đó, hơn nửa ao cá nhà tôi nổi trắng bụng.
Không phải thiếu oxy.
Không phải nước bẩn.
Là mùi ᴛʜᴜốᴄ sâᴜ nồng đặc, xộc thẳng lên sống mũi.
Nhà tôi tức muốn chế;/t, nhưng thời đó làm gì có camera, làm gì dám mang chuyện đi kiện.
Chỉ biết ch-ôn, vớt, thay nước rồi nuôi lại từ đầu.
Mọi chuyện rồi cũng trôi qua.
Nhà tôi cố gắng làm ăn, sau này ra phố mở tiệm sửa xe, rồi buôn bán thêm, kinh tế khấm khá dần.
Còn nhà anh T? mấy hôm trước, tôi mới nghe được câu chuyện khiến cả nhà… nghẹn lại.
Hóa ra sau năm 1986, chuyện anh T đổ thuốc xuống ao nhà tôi cả xóm đều biết.
Và từ năm đó trở đi, gia đình anh T xảy ra chuyện liên tiếp, nhưng đỉnh điểm nhất là...

Nhà tôi thuộc dạng đủ ăn đủ mặc, so với nhiều nhà trong làng này thì là gia đình khá giả, nhà tôi hay cho mượn thóc lúa,...
10/12/2025

Nhà tôi thuộc dạng đủ ăn đủ mặc, so với nhiều nhà trong làng này thì là gia đình khá giả, nhà tôi hay cho mượn thóc lúa, không lấy lãi, cho đến 1 hôm nhà bà cụ bên cạnh mượn trâu để cày, đêm đó con trâu nhà tôi sùi bọp mép lăn đùng ra ch-ết, sáng hôm sau cả xóm đồn ầm lên qua thấy nhà bà cụ dắt trâu ra ngoài đồng và rồi lén lút...
Làng Đồng Phước những năm đầu 1990 còn nghèo xá;/c xơ. Nhà tôi thuộc dạng đủ ăn đủ mặc, có cái sân gạch rộng, vài sào ruộng tốt và một con trâu to, khỏe như máy cày. So với mấy nhà quanh xóm, nhà tôi cũng thuộc diện khá giả, ai thiếu thóc thiếu lúa cứ chạy sang cửa bếp nhà tôi là được giúp, cha tôi chưa bao giờ lấy một hạt lãi.
Hôm đó, bà Ba Sửu, hàng xóm sát vách, sang xin mượn trâu để cày mảnh ruộng sau. Bà sống một mình, con cái đi làm ăn xa, nhà nghèo lại bệnh tật nên cha tôi thương tình gật đầu ngay:
“Thôi bà cứ lấy mà cày tạm. Đừng ngại.”
Nhưng đến nửa đêm, khi cả nhà tôi còn đang ngủ thì con trâu bỗng rống lên một tiếng dài nghe rợn người. Cha tôi bật đèn chạy ra chuồng. Tôi, mới chín tuổi, cũng sợ hãi bám theo.
Con trâu sùi bọt mép, run bần bật, ngã xuống cái rầm, đôi mắt trợn trắng. Mùi thuốc sâu thoang thoảng trong đêm.
Không ai kịp làm gì. Nó chết trong vòng mười phút.
Sáng hôm sau, cả xóm Đồng Phước rộ lên tin:
“Đêm qua tao thấy bà Ba Sửu dắt trâu sang cánh đồng. Hình như bà ấy có ai đó đứng chờ…” đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Mẹ chồng mua 3kg tôm gần 1 triệu bạc nấu 1 nồi đầy hự để cho con gái sang ăn, tôi không tiếc tiền nhưng tiêu hoang lúc ố...
09/12/2025

Mẹ chồng mua 3kg tôm gần 1 triệu bạc nấu 1 nồi đầy hự để cho con gái sang ăn, tôi không tiếc tiền nhưng tiêu hoang lúc ốm đau lại đến lượt tôi lo, nóng máu tôi mới nói 1 câu bảo bà chi tiêu tiết kiệm thì bà lồng lộn lên chửi con dâu tính toán nhưng nào có ngờ 3 ngày sau bà nhập viện cấp cứu trong đêm thì phát hiện ra...
Tối hôm đó, tôi đi làm về thì thấy bếp nhà chật kín mùi tôm rim, nồi canh tôm, rồi cả tôm hấp. Gần 3 ký tôm loại đắt nhất, nấu đầy cả một bàn.
Tôi không nói gì, chỉ hỏi nhẹ:
– "Mẹ nấu hơi nhiều thế này… ai ăn hết ạ?"
Mẹ chồng chẳng thèm nhìn tôi:
– "Con gái mẹ với tụi nhỏ lát sang. Phải làm cho chúng nó ăn đồ ngon chứ! Đằng nào tiền nong cũng do mẹ chi."
Tôi cắn môi. Tôi đi làm từ sáng, người mệt rũ, trong túi chỉ còn vài chục ngàn. Mẹ biết chồng tôi thất nghiệp, tiền thuốc men tiền điện nước đều do tôi gánh. Vậy mà mẹ cứ thi thoảng hoang phí rồi cuối tháng lại bảo:
– "Nay tao hết tiền, con lo dùm tao."
Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ, cố nói thật nhỏ:
– "Mẹ… mình đợt này đang túng mà. Mẹ mua ít lại thôi, để con còn xoay sở khi mẹ đau ốm…"
Chưa nói hết câu, bà đã đập xoong xuống bếp xoảng một tiếng:
– "Mày tính toán từng đồng hả? Mẹ tao nuôi chồng mày lớn bằng từng này tuổi, giờ mày lên mặt dạy tao xài tiền à? Đồ đàn bà nhỏ nhen!"
Con gái bà vừa bước vào thì được đón bằng mâm tôm đầy ắp và nụ cười tươi rói. Còn tôi bị bà đá xoáy:
– "Người ta mới là con gái ruột. Còn mày… đừng có mơ đặt ngang hàng!"
Tôi tủi thân đến nghẹn họng, chỉ biết lặng lẽ rửa chén.
Ba ngày sau – lúc nửa đêm
Điện thoại tôi reo liên tục. Là hàng xóm gọi:
– "Em ơi! Mẹ chồng em cấp cứu rồi!"
Tôi bỏ hết, chạy tới bệnh viện. Chồng và chị gái anh ấy đều bối rối, còn mẹ chồng thì nằm trên giường cấp cứu thở không ra hơi.
Khi bác sĩ đi ra, câu đầu tiên ông ấy hỏi khiến tất cả sửng sốt... đọc tiếp ở bình luận 👇👇

Mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở trong nhà kho nhà hàng xóm, tưởng lão hàng xóm ngoại tình có con riêng nh...
09/12/2025

Mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở trong nhà kho nhà hàng xóm, tưởng lão hàng xóm ngoại tình có con riêng nhưng nào ngờ đêm ngày rằm tôi chết đứng khi thấy chồng đi vào đó chỉ để...
Tôi sống ở một xóm nhỏ vốn yên bình. Nhưng khoảng ba tháng trở lại đây, mỗi đêm đúng 1 giờ sáng, tôi đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc vọng ra từ cái nhà kho cũ kỹ của ông hàng xóm tên Lực.
Tiếng khóc the thé, nghẹn ngào, như bị bịt miệng. Nó cứ nặng nề, dai dẳng, nghe đến rợn da gà.
Ban đầu tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng rồi đêm nào cũng thế.
Tôi sinh nghi ông Lực ngoại tình, có con riêng và giấu trong nhà kho. Cũng hợp lý, ông ta góa vợ bốn năm rồi, lại hay đi sớm về khuya.
Tối hôm đó, trăng tròn lạnh lẽo.
Tôi ngồi trong bóng tối nhìn sang nhà kho. Đúng 12h55, tiếng trẻ con khóc lại vang lên.
Nhưng lần này… tôi co rúm người lại:
tiếng khóc nghe quen lạ thường, như tiếng một đứa bé tôi đã từng gặp… nhưng mãi không nhớ ra gặp ở đâu.
Tôi run tay mở cửa sổ để nghe rõ hơn.
Đúng lúc đó — tôi thấy bóng một người đàn ông từ nhà tôi bước ra.
Tôi hoảng:
Đó là chồng tôi.
Anh mặc áo khoác đen, đội mũ lấp kín mặt, lén lút băng qua sân ông Lực và mở cửa nhà kho bằng… chìa khóa riêng.
Tôi chết đứng.
Chồng tôi làm gì ở đó vào lúc này?
Tôi lén men theo tường, tim đập như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Nhà kho mở hé.
Bên trong tối thui, chỉ có ánh đèn pin vàng nhạt hắt lên tường.
Tôi nghe giọng chồng mình thì thầm... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Address

Hanoi
100000

Telephone

+84344818013

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ Làm Đẹp posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category