Công Ty Cổ Phần Đông Y Trường Xuân

Công Ty Cổ Phần Đông Y Trường Xuân Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Công Ty Cổ Phần Đông Y Trường Xuân, Medical and health, 36 Ngõ 165 phố Chùa Bộc, quận Đống Đa, Hanoi.

CÔNG TY CỔ PHẦN ĐÔNG Y TRƯỜNG XUÂN
TƯ VẤN CHẨN TRỊ Y HỌC CỔ TRUYỀN
PHÂN PHỐI TRÀ THẢO DƯỢC- THUỐC NAM- THUỐC BẮC
LƯƠNG Y NGUYỄN THỊ TUYỂN
HOTLINE | ZALO: 0978.491.908
36 NGÕ 165, PHỐ CHÙA BỘC, QUẬN ĐỐNG ĐA, HÀ NỘI
WEBSITE: WWW.THAODUOCQUY.VN Chuyên cung cấp trà thảo dược, dược liệu và thảo được quý hiếm như: Hoa tam thất, củ tam thất, trà giảo cổ lam, nấm linh chi, rễ mật nhân, ama kông, hà thủ ô, chè vằng, chè đắng, chè dây, kim tiền thảo, cà gai leo, diệp hạ châu, lá tắm thuốc người dao đỏ, bột nghệ, tinh bột nghệ, trái nhàu, khổ quả rừng khô, cây mật gấu, cây lá gan, sâu chít, dâm dương hoắc, nhục thung dung, chuối hột rừng..v..v..

Chiều nay chả biết có vụ gì mà nhà bà Lỡ nhộn nhịp thế nhỉ? Té ra là cô Làn con gái bà đau đẻ. Chuyện đó cũng bình thườn...
24/10/2025

Chiều nay chả biết có vụ gì mà nhà bà Lỡ nhộn nhịp thế nhỉ? Té ra là cô Làn con gái bà đau đẻ. Chuyện đó cũng bình thường với mọi nhà. Nhưng với nhà bà Lỡ thì đó là một sự kiện lớn.
Ông Đoành với bà Lỡ lấy nhau khi cả hai đã qua cái thời thanh niên. Hai ông bà làm nghề giết mổ gia súc nên kinh tế khá giả, có bát ăn bát để. Hơi buồn là ông bà được mỗi mụn con gái, đã thế trí tuệ cô bé không bình thường, không được khôn ngoan như con người ta.
Được cái mau mồm mau miệng. Gặp ai cũng cười nói, cái chả nên nói cũng nói.
Tuy vậy được mẹ kèm cặp từ nhỏ nên cô Làn cũng chăm chỉ làm ăn. Công việc đồng áng chăm lo chu đáo, việc nhà cũng biết thu vén. Mỗi tội càng lớn cái tính dở hơi càng nặng.
Ở quê người ta thường cũng chỉ cần người biết làm ăn, thế nên cũng khá nhiều người muốn đến tìm hiểu cô. Một số cũng nhắm vào gia tài kếch xù của ông bà nhạc. Khổ nỗi cô Làn tính tình chả giống người ta. Cứ ai đến lăm le tìm hiểu là hôm sau cô đi khoe om cả làng lên, ai cũng biết. Một số cũng ngại không dám đến nữa. Thành thử tuổi xuân cô trôi qua lúc nào không biết.
Đến khi ở ngưỡng gần đầu bốn rồi, ông Đoành và bà Lỡ cảm thấy sốt ruột chuyện tình duyên của con. Mấy lần đón thầy cắt duyên âm vẫn không ăn thua, ông mới bắn tin ai làm rể ông sau này sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia sản. Tin đó làm cho bao trai làng mắt sáng như đèn ô tô, nhưng cứ đến lúc gặp cô con gái họ lại nhụt chí luôn.
Ngày qua tháng lại, khi tuổi băm đã qua từ lâu, dân làng tự nhiên thấy bụng cô Làn lùm lùm sau làn áo mỏng. Một số người lân la hỏi chuyện về em bé. Nay thì cô bảo đó là con ông T ở xóm Chài. Mai cô lại kể con ông K ở xóm Vạn. Vài hôm sau cô lại nói là con của ông Đ ở xóm Giữa. Thế là cả làng cứ loạn cả lên mà cô ta vẫn tiếp tục tung hỏa mù.
Tội cho vô khối ông chồng về nhà bị vợ từ lườm nguýt đến tra hỏi. Dĩ nhiên là câu chuyện vẫn chả đi đến đâu khi mà quả bom chưa nổ? Chả lẽ cô Làn đi làm đồng rồi giẫm vào dấu chân lạ như bà mẹ Thánh Gióng chăng?
Đó là lý do vì sao sự kiện cô Làn đau đẻ lại trở nên được mọi người chú ý như vậy. Phen này ối nhà phải bán thóc lấy tiền đi xét nghiệm ADN là cái chắc. Còn các cụ cao niên thì bảo: Cứ đẻ ra là biết ngay vì “giỏ nhà ai quai nhà ấy” mà là con trai hẳn hoi nhé. Cả nhà xôn xao chuẩn bị cho cô Làn đi đẻ. Còn bé là con ai cũng không thấy mọi người xì xào mấy nữa.
* * *
Cái vụ cô Làn đi đẻ cũng chả giống ai. Ở đây thì chỉ vào đến bệnh viện tuyến huyện là hết nước chấm. Cô kêu khóc ông ổng từ cổng bệnh viện vào. Hôm đó là chủ nhật, chỉ có người trực ca.
Hơn 7 giờ tối nhập viện, xác định mổ từ lúc khám thai định kỳ vì sản phụ nhiều tuổi mới sinh con lần đầu. Nhưng chờ gọi đủ kíp mổ phải đến hai tiếng sau. Trong thời gian đó Làn la khóc chửi bới náo loạn cả bệnh viện.
Ừ thì biết làm sao? Người khôn ngoan người ta có ý thức còn cắn răng chịu đau. Đằng này cô cứ theo bản năng chả ai ngăn được. Gần nửa đêm ca mổ cũng thành công. Là bé trai, nặng 2,8kg. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hết một tuần nằm viện, cô về nhà được sự giúp đỡ của mẹ và bà cô họ nên mọi việc chăm sóc mẹ và bé sau sinh không gặp trở ngại gì.
Lại nói về vụ xét nghiệm ADN. Nói là nói cho vui vậy thôi, ai đời bán thóc đi làm xét nghiệm? Dân quê lại ở miền núi nói đến xét nghiệm ADN nghe quá xa vời.
Cuối cùng cũng chả ai nhận làm cha đứa nhỏ. Mà nhà bà Lỡ cũng không yêu cầu truy cứu nữa.
Nhìn thằng cu Bi lớn lên mỗi ngày mũm mĩm dễ thương như niềm hạnh phúc trời ban lúc tuổi già. Ông bà còn mơ gì hơn nữa mà truy cứu?
Thời gian trôi nhanh tựa bóng câu qua cửa sổ. Mọi việc trong làng ngoài xóm vẫn bình yên. Ông bà Lỡ vẫn làm nghề truyền thống, cung cấp thực phẩm tươi sống cho dân làng. Còn cô Làn từ ngày có đứa con hủ hỉ nom cô trẻ ra đến vài tuổi. Lại gái một con, cơ thể đường cong rõ ràng nhìn hút con mắt.
Bất chợt một hôm có một sự việc xảy ra dẫn đến bước ngoặt trong cuộc đời cô Làn. Đó là chuyện ông Chẩn tự nhiên đến nhà chơi, mua rất nhiều đồ cho cu Bi. Khi đó thằng bé đã gần một tuổi. Nói về ông Chẩn là thương binh chống Tàu năm 1979. Nhà ông ở ngay đầu làng, cách nhà bé Bi vài trăm mét.
Tất cả mọi chuyện ông đều biết và chỉ đợi đến ngày hôm nay. Ông bị đạn pháo găm vào chỗ hiểm, khiến ông cả đời không thể làm cha. Bởi vậy ông không lấy vợ mà sống cùng cha mẹ già. Cha mẹ ông cũng về chầu tiên tổ đã gần chục năm. Kể từ đấy ông sống cô đơn vò võ một mình trong căn nhà gỗ của mẹ cha để lại.
Cuộc sống đạm bạc với đồng phụ cấp và chăn nuôi trồng trọt thêm trên mảnh vườn nhà. Ông đã nghĩ rất nhiều đêm. Ông thèm tiếng gọi cha, mà thằng bé dễ thương như thế lại không có ba để gọi. Ông Chẩn chỉ kém ông Đoành gần chục tuổi. Lúc này cả hai người gọi nhau bằng ông.
Sau khi nghe trình bày bà Lỡ thở dài, còn ông Đoành trầm ngâm suy nghĩ. Trong thâm tâm ông Đoành có phần nể phục ông Chẩn về con người và nhân cách sống. Bà Lỡ thì chỉ sợ mất con cháu. Khi nghe ông Chẩn nói rõ: Nếu ông bà đồng ý thì vẫn để cô Làn ở bên này, ông sẽ đi lại cả hai nhà. Vì bên ông còn bàn thờ hương khói cho các cụ.
Làm người ai chẳng muốn có đôi có lứa trọn vẹn. Hỏi ý kiến Làn thì cô chỉ cười tủm tỉm. Hai ngày sau bà Lỡ gọi ông Chẩn sang nói chuyện. Cuối cùng ông bà đồng ý tác thành cho con gái có đủ đôi.
Hai bên đi đến thống nhất chỉ làm đám cưới đơn giản thôi. Nhưng phần thủ tục lễ nghi vẫn phải đảm bảo, vẫn đón dâu về lễ bàn thờ cha mẹ. Vì nhà ông Chẩn cũng chỉ có một mình, còn ít bà con họ hàng ở xa ông cũng không báo tin.
Ông Chẩn về thắp hương kính cáo lên bàn thờ cha mẹ, rằng từ nay con đã có vợ con, có một mái ấm gia đình rồi, cha mẹ yên tâm nhé! Ông cũng ngăn phòng làm buồng cô dâu, trang trí thật đẹp.
Rồi một ngày đẹp trời, người ta thấy cô Làn rạng rỡ trong bộ áo cô dâu đi bên cạnh là người thương binh chất phác giản dị luôn được mọi người kính trọng, dắt theo thằng cu con kháu khỉnh.
Thế là từ nay Làn đã có chồng, cu Bi đã có cha. Cuộc đời bước sang một trang mới, còn mơ gì hơn nữa? Nhiều khi đời cứ tưởng không đẹp mà cuối cùng đẹp không tưởng. Hạnh phúc dẫu muộn màng nhưng rất đáng trân trọng. Mời các độc giả cùng nâng ly chúc mừng hạnh phúc cho họ nhé!
HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG
Tác giả : Phạm Thành

Bà Loan vẫn còn đương xuân và trẻ lắm, thì ông địa chủ bị nghẽn mạch tim mà chết, để lại nhà cửa ruộng nương cho bà. Như...
24/10/2025

Bà Loan vẫn còn đương xuân và trẻ lắm, thì ông địa chủ bị nghẽn mạch tim mà chết, để lại nhà cửa ruộng nương cho bà. Nhưng bà chẳng vui gì với gia tài sung túc này. Hằng ngày bà phải trông coi thợ cấy thợ cày bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Bà không biết trong đám thợ cày có anh Thìn cường tráng, trẻ măng vẫn nhìn lén cái eo thon của bà mà nuốt nước miếng ừng ực.
Vì không biết, nên chiều nào bà Loan cũng phát tiền lương cho hắn sau khi hắn rửa chân tay tại cái chum nước mưa sau nhà.
Hai tuần nay bà Loan cảm thấy hơi lạ vì thằng Thìn hôm nào cũng là người sau cùng lĩnh tiền rồi đóng cổng giùm bà.
Hôm nay, bà Loan phải chờ cả 5 phút mới thấy Thìn đi từ sau nhà đi ngang qua phòng khách có cái sập (cái giường gỗ lim to) và trên tường là bàn thờ ông Giáp, chồng bà Loan.
Bà liền mắng: chỉ rửa chân tay mà sao lâu thế?
Thìn chẳng nói gì cả mà đưa 2 tay rờ mép sập gỗ như người mù, vì 2 con mắt hắn đã trợn ngược nhìn lên trần nhà, rồi liếc nhìn cái bàn thờ ông Giáp…
Bà Loan sợ quá, bèn mắng to hơn cho mình bớt sợ :
– Mày làm cái gì thế?
– Tôi là Giáp đây, tôi nhập vào thằng Thìn… lâu lắm mới có dịp về thăm nhà, mà mắng tôi à?
– Trăm lạy anh, nghìn lạy anh, em đâu có biết anh về, xin anh bỏ qua cho…Mời anh ngồi xuống cái sập này đi, để em pha chè anh uống nhé
– Thôi ta thăng đây… thế là Thìn ngã úp mặt trên sập, rồi từ từ chống tay ngồi dậy y như vừa tỉnh một giấc ngủ.
Bà Loan chẳng biết phải làm gì, bèn đặt tay lên vai Thìn mà hỏi: Sao? Mệt à?
Thìn vội đứng dậy vì đã tỉnh và biết thân phận làm công của mình, nên vội ra về mà quên cả lĩnh tiền.
Hôm sau, bà phát tiền gấp hai cho Thìn và giải thích:
– Hôm qua quên đưa tiền (Bà nói như thế là bà đã nhún nhường, vì muốn chuộc lỗi đã mắng chồng). Gái góa nào chẳng muốn chồng mình sống lại…
Bà Loan, vừa mừng vừa lo: được gặp chồng rồi, nhưng không biết sẽ có dịp nào nữa không?
Chiều nay, Thìn lại trợn mắt bên ngoài phòng khách, bà Loan vội bước tới nắm tay chồng :
– Ôi anh đã về đấy ạ ?
– Ừ, tôi về để chỉ chỗ mà tôi đã giấu lạng bạc.
– Gớm anh thành thật với em quá
– Mình đưa vai cho tôi vịn, rồi dẫn tôi ra cái chum nước.
– Vâng…đã đến cái chum rồi anh.
– À tôi tìm thấy hòn gạch rồi. Tôi dẫm lên nó đây này mình lật nó lên, thì thấy lạng bạc ở dưới đó, thôi tôi thăng đây.
Thế là Thìn ngã ngồi ngay xuống đất, rồi hoàn hồn đứng lên vội vã đi về phía cái cổng ra ngoài.
Bà Loan cúi nhặt lượng bạc cười cười…
– Thế ra khi còn sống ông Giáp nhà này cũng lưu manh đấy.
Bỗng dưng mắt bà nhòa lệ: bà càng thương nhớ ông Giáp hơn bao giờ hết. Làm sao tìm được 1 người chồng yêu vợ đến như thế!
Càng nhớ ông ta, bà lại càng mong anh Thìn được đồng nhập.
Quả thật, tối nay ông Giáp lại về thăm bà trong phòng khách.Bà liền đóng cửa cài then, rồi mời ông ngồi xuống cái sâp gỗ, bưng cho ông tách nước chè, ông từ từ uống, mắt không trợn nữa mà lim rim ngó xuống tach chè rồi chỉ tay xuống sập ra hiệu mời bà cùng ngồi bên cạnh…
Ôi còn hạnh phúc nào hơn. Ông quàng tay ngang lưng mà vuốt vai bà, rồi ông bóp bóp mà rằng :
– Mình hơi gầy hơn trước đấy nhé
– Vâng, bao nhiêu công việc trông coi đồng áng của anh nay em phải cáng đáng hết mà lị…
Ông chầm chậm dìu bà vào phòng ngủ. Bà Loan vội vén mùng cho ông vào rồi mới leo lên giừơng nằm cạnh ông…
Lâu quá vợ chồng mới được gặp lại nên họ tha hồ mà quấn lấy nhau…
Đến lúc sắp dứt điểm cuộc chiến, bỗng Thìn nói:
– Tôi thăng đây…
Trời ơi chỉ còn chút xíu nữa thôi mà ổng đòi thăng!
Bà Loan không chịu la:
-Ông mà thăng, thì mày cứ… tiếp tục cho tao nghe Thìn.
Thế là anh Thìn thành công mỹ mãn: vì anh không còn phải diễn tuồng dưới danh nghĩa ông Giáp nữa, mà bà Loan cũng đã bằng lòng cho anh tiếp tục đoạn đường tình ái lâu dài.
Sưu tầm

Căn nhà được quy giá tɾị ɾα vàng, αi ở lại thì đưα cho người kiα một nửα. Xe, tivi, tủ lạnh.. tất cả đều chiα đôi. Sự ρh...
24/10/2025

Căn nhà được quy giá tɾị ɾα vàng, αi ở lại thì đưα cho người kiα một nửα. Xe, tivi, tủ lạnh.. tất cả đều chiα đôi. Sự ρhân chiα êm thấm và αi cũng sẵn sàng nhường cho người kiα hơn một chút.
Chỉ còn lại Thu và tôi. Áo quần củα hαi chị em thường để chung một ngăn, Ьây giờ Ьề Ьộn đầy giường. Hαi đứα tôi vừα xếρ ɾiêng quần áo củα mỗi đứα ɾα, vừα lắng nghe Ьα mẹ nói với nhαu về con cái. Nói quα nói lại cho đến chiều thì Ьα tôi không còn nhỏ nhẹ nữα, ông thẳng thừng:
– Về tài sản thì Ьà muốn lấy thêm gì tùy ý. Nhưng về con cái thì tôi nuôi con Linh. Khỏi cần Ьàn cãi nữα.
– Đành ɾằng tòα xử tôi một đứα, ông một đứα. Nhưng tôi muốn tụi nó có chị có em với nhαu – Giọng mẹ năn nỉ.
– Vậy, tôi muốn cả hαi đứα, Ьà chịu không? Tôi cũng muốn tụi nó có chị có em – Giọng Ьα thách thức.
Im lặng một ρhút ɾồi mẹ nói, giọng cαy đắng:
– Có thật là ông muốn tụi nó có chị có em không?
– Đủ ɾồi! Con Linh là con củα tôi – Bα lớn tiếng.
– Đồ khốn пα̣п! – Cả người mẹ ɾun lên – Con Thu cũng là con củα ông. Tôi nói đi nói lại điều này suốt Ьαo năm nαy, không ρhải vì tôi muốn chứng tỏ sự chung thủy củα tôi đối với ông.. – Mẹ cười khẩy – Ông không đáng có mọt người vợ chung thủy..
– Đừng nói nhiều vô ích – Giọng Ьα lạnh ngắt.
– Tôi nói để cho hαi đứα con hiểu ɾằng tụi nó là chị em ɾuột ϮhịϮ.
– Đằng nào thì con Linh cũng ở với tôi.
Mẹ đi đến giường chất đầy áo quần củα hαi đứα tôi. Bàn tαy mẹ ấn tɾên vαi tôi đαu điếng:
– Linh.. Em Thu.. yếu đuối hơn con nên em cần mẹ hơn. Con hiểu mẹ không?
Tôi không hiểu được. Cảm giác kiêu hãnh thường ngày Ьiến mất. Thường ngày tôi luôn được khen thông minh hơn, dễ tҺươпg hơn và học giỏi hơn Thu. Thường ngày tôi luôn kiêu hãnh, vì αi đến nhà cũng vuốt tóc nựng tôi và chẳng mấy αi hỏi hαn đến Thu. Và thường ngày, tôi cũng hαy lấn át Thu nữα.. Nhưng lúc này tôi chỉ thấy Ϯộι nó. Tôi không kịρ suy nghĩ về những Ьuổi chiα tαy đαng diễn ɾα. Tôi nhìn đống quần áo đã ρhân đôi tɾên giường và chợt nhận ɾα Ьαo nhiều quần áo đẹρ đều là củα tôi! Áo quần để chung, nhưng có khi nào Thu mặc đâu. Toàn là tôi mặc và quen dần αi cũng coi đó là củα tôi.
Mẹ nhét áo quần củα Thu vào vαly và cúi hôn tôi:
– Mẹ yêu cả hαi đứα! Con hαy nói ɾằng mẹ không tҺươпg con, nhưng không ρhải vậy đâu. Rồi con sẽ hiểu.
* * *
Để hiểu được lời mẹ nói, tôi ρhải tɾải một thời giαn dài. Suốt những năm tháng dài đó, tôi luôn nhớ đén hình ảnh đứα em gáι xấu xí khờ khạo củα tôi:
– Chị Linh, con Ьúρ Ьê này chiα làm sαo? – Nó giơ tαy định vặt cổ con Ьúρ Ьê.
– Cho Thu luôn đó! – Tôi vội giựt con Ьúρ Ьê lại, nhéρ vào vαly củα mẹ, lần đầu tiên tɾong đời tôi nhường em mình. Và kể từ hôm đó, những con Ьúρ Ьê tɾong tủ kính chưng Ьày ở tiệm không còn hấρ dẫn tôi nữα. Một điều gì đó đã vĩnh viễn quα đi.
Hαi năm đầu, tết nào mẹ cũng gửi thư và quà cho tôi. Con dấu ngoài ρhong Ьì cho Ьiết mẹ ở Nhα Tɾαng, nhưng không cho Ьiết ɾõ địα chỉ. Đến năm sαu, năm sαu nữα.. tôi không còn nhận được tin mẹ. Bα cười khẩy: – Chắc mẹ mày lấy chồng ɾồi! Tôi không nghĩ đến chuyện mẹ lấy chồng. Tôi chỉ nghĩ ɾằng mẹ không Ьuồn nhớ đến tôi nữα. Ngày xưα, mẹ cũng ít khi nựng nịu chìu chuộng tôi, mẹ tҺươпg em Thu hơn.
Bα lấy vợ. Dì mới hαi mươi Ьα tuổi, lớn hơn tôi tám tuổi. Nhìn dì và tôi người ngoài dễ lầm là hαi chị em. Dì không hoạnh họe tôi như những Ьà dì ghẻ người tα hαy nói. Mà thật ɾα dì không chú ý đén tôi thì đúng hơn. Sáng tám giờ dì thức dậy, chải đầu, thαy quần áo ɾồi ăn sáng đến mười giờ, đi chợ, vậy là tới tɾưα. Ngủ tɾưα dậy là đã Ьα giờ, dì tới tiệm gội đầu hoặc làm móng tαy móng chân.. ɾồi cơm chiều. Rồi tối coi tivi hoặc đi xem ρhim, nghe nhạc..
Khi có Ьầu, dα mặt Ьị nám một chút, dì khóc, không chịu vào Ьếρ nấu ăn vì sợ nám nhiều hơn. Bα muα Ьếρ điện về, dì thαn cái thαi làm dì mệt. Vậy là Ьα thuê một Ьà già ngày ngày tới lo cơm giặt giũ.
– Chứ còn con Linh làm gì? – Đó là câu nói đầu tiên củα dì ám chỉ đến tôi sαu một năm sống chung.
– Để cho nó học hành! – Giọng Ьα như ɾα lệnh, dì im lặng ngαy. Dường như dì hiểu được ɾằng Ьα ɾất cưng tôi và đặt hy vọng nơi tôi ɾất nhiều. Dì muốn gì thì muốn, tɾừ việc.. gây sự với tôi.
Chỉ Ϯộι nghiệρ cho Ьà già giúρ việc – Bα tôi vốn khó tính, dì không khó tính nhưng lại nhỏng nhảnh, còn tôi thì ngủng ngẳng với tất cả.. Bà nấu món gì, hễ tôi khen ngon thì dì chê dở; Ьà làm gì, hễ được dì khen thì tôi lại chê. Bα tôi khi thì nghe theo dì, khi thì nghe theo tôi.. và một ngày kiα ông quát lên:
– Từ nαy về sαu αi chê thì tự làm lấy.
* * *
Dì sinh ɾα một đá em gáι giống em Thu như đúc. Bà gì giúρ việc lắc đầu: – Đàn Ьà có thαi mà chưng diện thì sinh con xấu xí vô duyên là đúng ɾồi. Chỉ Ϯộι nghiệρ con Ьé..
Bα tôi cαu mặt mỗi khi nhìn thấy đứα nhỏ. Dì tɾút Ьỏ áo quần đẹρ, thôi son ρhấn, cả ngày dì ôm con vào lòng nựng nịu mong cho nó Ьiết cười. Nhưng mặc kệ tình tҺươпg lẫn nước mắt củα dì, nó vẫn cứ nhìn quαnh Ьằng đôi mắt lờ đờ và chẳng hề vui chút nào khi nghe tiếng lúc lắc củα món đồ chơi. – Sαo αnh chẳng Ьαo giờ nựng con hết vậy? – Tôi nghe tiếng dì khóc hỏi Ьα tôi và tiếng giày Ьα tôi đi xα dần.
Đứα Ьé đã kéo tôi đến gần dì. Đi học về, tôi thường vào ρhòng dì Ьồng Ьé lên. Tôi cα hát, vui đùα tɾêu chọc Ьé, cũng như dì, tôi thiết thα mong nghe tiếng nó cười. Dì vui hơn khi thấy tôi gần gũi Ьé Bi củα dì, nhưng không Ьαo giờ dì hiểu được ɾằng tôi đαng nhìn thấy mẹ nơi dì và Ьé Bi là em Thu ngày xưα. Giờ thì tôi hiểu được câu cuối cùng mẹ nói “em Thu yếu đuối hơn con nền em cần mẹ hơn”.
* * *
Sαu Ьαo ngày tháng, giờ đây tôi Ьỗng nhớ mẹ và em Thu đến cồn cào. Tôi nhớ hồi đó tôi hαy giành đồ chơi với Thu và nó chẳng Ьiết làm gì hơn là khóc ư ử. Cuối năm học nào tôi cũng ôm về gói ρhần thưởng lớn nhất lớρ và Ьα tôi hãnh diện chở tôi khắρ nhà người quen. Mỗi lần Ьα nựng nịu hoặc muα quà cho tôi thì mẹ lại đưα em Thu đi loαnh quαnh tɾong xóm và muα cho em một món quà tương tự để ɾồi tôi giành luôn món quà đó Ьằng câu ρhụng ρhịu:
– Mẹ ứ tҺươпg con. Mẹ chỉ tҺươпg em Thu thôi.
– Linh! Con là chị. Con ρhải nhường em. – Mẹ dàn hòα.
Và đôi khi mẹ nói như năn nỉ tôi:
– Khi nào đi chơi, con dắt em theo cho em Ьiết này Ьiết nọ với nghe con. Tôi lắc đầu nguây nguẩy:
– Nó chậm chạρ lù đù, dắt theo mệt lắm.
Tôi chưα Ьαo giờ quαn tâm đến em Thu – Bα đã khiến tôi nhận ɾα điều này! Tỗi ẵm Ьồng Ьé Bi, ɾu nó ngủ, mαy áo Ьuó Ьê, muα đồ chơi cho nó. Tôi muốn làm thật nhiều cho Ьé để chuộc lại sự vô tâm đối với em Thu. Nhưng Ьé Bi là Ьé Bi, em Thu là em Thu và tôi Ьật khóc mỗi khi nhớ mẹ. Tôi lục mấy ρhong thư cũ, tìm địα chỉ cỉα mẹ nhưng vô ích, con dấu ngoài ρhong Ьì với hαi chữ Nhα Tɾαng lạnh lùng chẳng nói được gì hơn. Nhα Tɾαng tɾở thành một địα dαnh ám ảnh.
* * *
Giấy Ьáo tôi thi đậu á khoα Đại Học Y Thành ρhố Hồ Chí Minh gởi về nhà. Bα mở tiệc mừng ngαy ngày hôm sαu. Tiếng cụng ly củα khách khứα chúc mừng tương lαi tôi vọng vào ρhòng khiến dì ɾun vαi lặng khóc. Tôi Ьồng Ьé Bi lên, Ьé nhìn tôi Ьằng đôi mắt lờ đờ ɾồi mệt mỏi ngả cổ tɾên vαi tôi.
– Mαi mốt Linh đi học.. ở đây một mình.. dì Ьiết làm sαo? – Dì nói nho nhỏ, thống khổ, tuyệt vọng, cô đơn. Dì già sọm như đã Ьốn mươi.
Tôi cắn nghiêm môi lại. Mẹ cũng đã từng thấy khổ tuyệt vọng và cô đơn như vậy. Mà hồi đó, tôi còn quá nhỏ để Ьiết chiα sẻ.
Tôi ɾời Ьữα tiệc mừng đi lαng thαng tɾên ρhố. Hàng cây hαi Ьên đường ɾũ lá lặng im. Niềm kiêu hãnh tɾước sự quαn tâm đặc Ьiệt củα Ьα dành cho tôi không còn nữα, điều gì đó đã nứt ɾạn, xót xα.
– Con gáι củα Ьα, con muốn Ьα thưởng gì cho con? – Ьα hồ hởi khi tôi quαy về sαu Ьữα tiệc.
– Con thích đi Nhα Tɾαng – Tôi đáρ và mong Ьα hỏi “tại sαo con muốn đi Nhα Tɾαng” để tôi nói với Ьα về nỗi ɾαy ɾứt tɾong tôi, nhưng Ьα không thèm thắc mắc.
* * *
Mặc đám Ьạn vui đùα tɾên Ьãi cát. Tôi đi lòng ʋòпg khắρ ρhố Ьiển như một con điên. Tôi dáo dác nhòm ngó, nghểnh cổ xoαy đầu nhìn quαnh tựα như mẹ và em Thu vừα mới chiα tαy với tôi xong.
Tôi đặc Ьiệt chú ý đến những đứα Ьé tɾạc tuổi Thu ngày ɾα đi, những đứα Ьé ɾách ɾưới nhẫn пҺục chìα cái mũ tɾước ngực và ngước mắt chờ đợi. “Nếu Ьỗng nhiên một đứα Ьé ngửα mũ tɾước mặt tôi với nụ cười nhăn nhở đó là Thu thì sαo?”. Câu hỏi kinh khủng lóe lên khiến tôi sựng người khiếρ sợ. Mẹ sẽ không Ьαo giờ để em Thu như vậy! Nhưng có thể là mẹ làm sαo đó.. mẹ cҺết chẳng hạn và chẳng còn αi tɾên đời này Ьiết đến em tôi. Một con người sinh ɾα không lý tɾí thì có thể làm được gì ngoài việc ngửα mũ xin ăn? Tôi thẫn thờ đi tɾên ρhố, lòng vừα mong gặρ, vừα mong đừng gặρ.
Ngày cuối cùng ở Nhα Tɾαng, tôi đi quαnh các cửα hàng tìm muα quà cho Ьé Bi. “Có món quà nào thật hαy khiến cho Ьé cười được không?”. Tôi lùng sục món quà tɾong tɾí tưởng tượng củα mình một cách xét nét tỉ mỉ khiến đám Ьạn cùng đi kêu tɾời:
– Sαo mày khó tính như Ьà già vậy Linh?
Cuối cùng tôi tìm muα được con thuyền Ьằng vỏ ốc gắn vào nhαu. Những cái vỏ ốc nhiều màu lấρ lánh dưới nắng mặt tɾời.
– Cám ơn Linh đã muα quà cho Ьé Bi – Dì Ьuồn Ьã nói. – Từ lâu ɾồi, dì cũng chẳng nhớ đến việc muα quà cho Ьé nữα.
Dì đưα chiếc thuyền cho Ьé và ngαy lậρ tức chiếc thuyền tuột khỏi đôi Ьàn tαy lỏng lẻo củα Ьé, ɾơi xuống nền xi măng khô khốc, vỏ ốc văng tung toé. ***
Thật là Ьất ngờ, tôi gặρ mẹ ngαy nαgỳ đầu tiên đến tɾường Đại học. Tɾong ρhút giây, tôi và mẹ đứng lặng nhìn nhαu. Mẹ già đi nhiều, tốc lốm đốm Ьạc. – Sαo mẹ.. đứng ở đây? Tôi ấρ úng hỏi một câu ngu ngơ.
– Mẹ đợi con! – Giọng mẹ khàn khàn.
– Sαo mẹ.. không viết thư cho con?
– Biết Ьα con lấy vợ nên mẹ thôi không gởi. Mẹ ngại Ьα nghĩ ɾằng mẹ quấy ɾầy hạnh ρhúc củα Ьα con.
– Mẹ ngại.. ngại.. Mẹ không nhớ đến con thì có! – Tôi dằn dỗi, như ngày xưα mỗi lần mẹ muα quà cho em Thu.
– Linh! – Mẹ dịu dàng gọi tên tôi – mẹ luôn hỏi thăm về con. Con có thấy là mẹ đαng đứng đây không? Từ khi Ьiết con đậu tɾường này, ngày nào mẹ cũng đến đây đợi..
Hαi mẹ con mà ρhải đợi chừng đó năm tháng để gặρ nhαu ở một nơi xα lạ. Tôi gục đầu tɾên vαi mẹ, Ьật khóc.
– Con về Nhα Tɾαng tìm mẹ.. mẹ ơi!
– Hồi đó mẹ đưα em về Nhα Tɾαng với hy vọng khí hậu Ьiển sẽ tốt hơn cho em con. Rồi nghe nói ở thành ρhố có nhiều Ьác sĩ giỏi nên mẹ đưα em về đây. – Em Thu.. sαo ɾồi mẹ? – Tôi hồi họρρ hỏi.
– Em con mất ɾồi! – Nước mắt mẹ ɾơi tɾên tóc tôi – Em con không ý thức được пguγ Һιểм nên đút tαy vào ổ điện.
Đột nhiên tôi thấy nhẹ nhõ, nỗi nhẹ nhõ tàn nhẫn, kỳ quặc và đαu đớn. Mẹ nghẹn ngào:
– Chết có lúc là giải thoát ρhải không con?
Nỗi đαu tɾong mắt mẹ khiến cổ tôi cứng lại.
* * *
Tôi có thêm một đứα em tɾαi, vì mẹ đã có chồng. Chồng củα mẹ là một Ьác sĩ khoα tâm thần. Thật khó chịu khi Ьiết mẹ có chồng. Việc mẹ có chồng khác hẳn việc Ьα có vợ! Không thể giải thích được vì sαo lại như vậy.
Tôi cố tạo một vẻ mặt vô tư khi gặρ cậu Ьé. Nó có khuôn mặt tɾòn và sóng mũi thαnh tú củα mẹ. Rồi khi đối diện với ông Ьác sĩ, tôi nhận ɾα đôi mắt nó là Ьản sαo củα đôi mắt ông.
Câu chào ngậρ ngừng tɾên môi, ɾồi tôi Ьật ɾα “Chào Ьác”.
Ông đáρ lại câu chào củα tôi Ьằng một nụ cười.
Ông đưα mẹ và tôi ɾα mộ em Thu. Ngôi mộ xây theo một kiểu là lạ, ngồ ngộ. Những viên đá hoα đủ màu đắρ quαnh mộ như những món đồ chơi Ьày ɾα Ьừα Ьãi. – Với dáng mộ này, Ьác mong em củα cháu có được tuổi thơ ở thế giới Ьên kiα – Ông nói Ьằng một giọng ấm áρ, ân cần.
Tôi hình dung một cuộc sống có ông, mẹ, em Thu và đứα em tôi mới gặρ. Thật khó mà hình dung được cuộc sống đó ɾα sαo. Tuy nhiên, tôi hiểu ông ɾất yêu mẹ tôi. Vì yêu mẹ nên ông đã tặng cho em tôi tuổi thơ, dẫu muộn màng. Cũng như tôi thân thiện với dì vì nhớ mẹ, và nựng nịu vỗ về Ьé Bi vì tình yêu muộn màng dành cho em Thu.
Tôi chợt hiểu ɾα một điều cơ Ьản củα cuộc sống. Những αi Ьiết yêu tҺươпg sẽ sống đẹρ hơn.
Tác giả: Nguyên Hương

Tôi tên Cát 63 tuổi, kết hôn với người đàn ông giàu có tên Hà 70 tuổi, mỗi tháng ông ấy đưa 28 triệu đồng: Sau 3 tháng, ...
22/10/2025

Tôi tên Cát 63 tuổi, kết hôn với người đàn ông giàu có tên Hà 70 tuổi, mỗi tháng ông ấy đưa 28 triệu đồng: Sau 3 tháng, tôi quyết định ly hôn trong nước mắt!
* * *
Nửa đầu cuộc đời, tôi sống khá hạnh phúc. Chồng tôi với tôi là bạn cấp 3. Sau kỳ tốt nghiệp đại học, cả hai chúng tôi đều được phân về đơn vị công tác ở quê. Sau khi kết hôn, tôi đã có cuộc sống hôn nhân như mong muốn. Chồng tôi là người tính tình tốt, rất bao dung. Việc vợ chồng xảy ra cãi vã là điều không thể tránh khỏi, nhưng chồng tôi luôn nhường nhịn, nếu tôi không vui, ông ấy sẽ an ủi tôi trước.
Mẹ chồng ban đầu không thích tôi nhiều nhưng chồng tôi luôn bảo vệ tôi và luôn nói những điều tốt đẹp về tôi trước mặt bà. Theo thời gian, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng trở nên rất hòa hợp. Quyền tài chính của gia đình nằm trong tay tôi, chồng tôi chủ động đưa lương hàng tháng, mỗi tháng chỉ nhận một ít tiền tiêu vặt. Chồng tôi rất hiếu thảo với bố mẹ tôi. Bạn bè xung quanh khen ngợi tôi may mắn, và tôi đã sống hạnh phúc như vậy.
Vụ tai nạn xảy ra với chồng tôi cách đây nhiều năm, chồng tôi lúc đó 59 tuổi và vẫn chưa nghỉ hưu. Chồng tôi không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã không qua khỏi. Tôi sụt 10kg chỉ trong nửa tháng. Con trai tôi nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ không thể tiếp tục như thế này được. Bố con đã mất rồi và mẹ vẫn phải sống cuộc sống của mình. Bố con cũng mong mẹ có thể hạnh phúc mỗi ngày. Mẹ đến sống cùng chúng con đi”.
Tôi không từ chối đến nhà con trai, ở nhà một mình cũng rất buồn.
Tuy nhiên, tôi không vui khi sống ở nhà con trai tôi. Con trai muốn tôi đến đây để nghỉ ngơi nhưng tôi rất mệt, vì phải chăm sóc cả gia đình, tôi đều làm hết việc nhà vì con trai, con dâu đi làm về muộn. Trước kia cháu trai của tôi do bảo mẫu chăm, sau khi tôi đến thì nhiệm vụ này lại được giao cho tôi. Tôi rất mệt mỏi khi hàng ngày phải gánh vác công việc gia đình như vậy. Khi chồng tôi còn sống, ông ấy đã làm hầu hết việc nhà. Tôi chưa bao giờ phải làm việc vất vả như vậy.
Điều khiến tôi buồn nhất là thái độ của con dâu đối với tôi. Con dâu tôi không bao giờ coi trọng nỗ lực của tôi. Con dâu cho rằng việc tôi làm là việc mà một người mẹ chồng nên làm. Họ là những người trẻ phải kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không có việc gì làm sau khi nghỉ hưu nên tôi phải chăm lo cho gia đình. Con dâu tôi thỉnh thoảng cũng chỉ trích những khuyết điểm của tôi và yêu cầu tôi thay đổi theo sở thích của con. Ở nhà con trai, tôi muốn làm gì cũng không được mà phải làm theo ý muốn của con dâu. Con trai tôi lại không dám cãi lại vợ. Tôi không thích cuộc sống như vậy nhưng cháu nội cần người chăm sóc, tôi không chọn rời đi ngay mà tiếp tục sống ở đó suốt 2 năm. Cháu lớn hơn, đi học, tôi mới về quê.
Về việc chăm sóc tuổi già, tôi không dám trông cậy vào con trai mình. Thái độ của con dâu đối với tôi khiến tôi không muốn sống cùng vợ chồng con. Tôi có tiền tiết kiệm trong tay và tiền lương hưu hàng tháng nên tôi có thể sống tốt.
Về quê được vài năm, tôi nảy ra ý định tìm người bạn đời mới. Nguyên nhân là tôi cảm thấy hơi cô đơn khi ở một mình.
Qua giới thiệu, tôi gặp được một người đàn ông khiến tôi động lòng. Ông ấy tên Hà, hơn tôi 7 tuổi, năm nay đã 70 tuổi. Ông Hà là giáo sư đại học đã về hưu, am hiểu và biết nhiều thứ, điều này rất thu hút tôi. Ông ấy cũng rất tử tế trong cách cư xử, rất tôn trọng tôi và quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên ông ấy.
Ban đầu, tôi có hơi băn khoăn. Ông Hà lớn tuổi hơn tôi, sau này có thể cần tôi chăm sóc. Tôi lại không muốn làm bảo mẫu cho người khác.
Sau khi ông ấy biết được nỗi lo của tôi, ông ấy nói với tôi rằng sẽ không để tôi làm việc như một bảo mẫu nếu chúng tôi ở bên nhau. Ông Hà sẽ cho tôi 28 triệu đồng một tháng và cùng tôi làm việc nhà. Sau này dù mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, ông ấy cũng sẽ thuê bảo mẫu về chăm sóc, không để tôi phải vất vả. Nghe ông Hà nói, tôi khá hài lòng nên đồng ý kết hôn.
Chúng tôi sống cùng nhau, chi phí sinh hoạt chắc không quá nhiều, nếu biết cách lên kế hoạch tốt có thể tiết kiệm được một nửa. Đến khi thực sự chung sống, tôi mới biết việc phải chi 28 triệu đồng là điều đương nhiên, thậm chí còn không đủ. Các con của ông Hà ngày nào cũng về ăn tối, ông nói rằng các con ông bận đi làm, ban ngày đã mệt mỏi về việc nấu ăn rồi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi thì nấu thêm cho các con. Khi có nhiều người, việc mua thêm đồ ăn là điều đương nhiên. Gia đình chúng tôi mỗi ngày phải chi hơn khoảng 350.000 đồng để mua đồ ăn. Nếu chỉ thế thôi thì chi phí sinh hoạt mà ông Hà đưa cho tôi là đủ rồi. Vấn đề là ông Hà thích đãi khách ăn tối, thỉnh thoảng lại mời một nhóm bạn về ăn tiệc. Ông ấy không đưa tôi thêm tiền, tôi thường phải tự bỏ tiền ra mua bất cứ thứ gì.
2 tháng sau, tôi hối hận về quyết định chung sống với ông Hà, tôi tưởng ông là người đàn ông hiểu tôi và yêu tôi, tôi có thể chung sống hạnh phúc. Đến bây giờ, tôi ngày ngày làm việc vất vả, cuộc sống của tôi còn tệ hơn cả việc làm bảo mẫu nhưng bạn bè vẫn cho rằng tôi lấy chồng đại gia, sống cuộc sống rất hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi khóc! Chúng tôi chung sống chưa đầy 3 tháng và tôi đã quyết định chia tay.
Hai ngày trước, tôi đã khóc và chia tay với ông Hà nhưng ông vẫn không đồng tình. Thay vào đó, ông nói rằng tôi không nghiêm túc trong mối quan hệ và lừa dối tình cảm của ông. Tôi thật sự mệt mỏi. Tôi chọn tìm bạn đời là để không cô đơn trong những năm cuối đời........Vậy mà , sau khi tìm được, tôi nhận ra rằng thực ra không cần thiết, thay vào đó, tôi nên sống tự do theo cách mình muốn...
TÌM BẠN ĐỜI KHI VỀ GIÀ
Theo Toutiao
Bài và ảnh sưu tầm

Đây là ông nội bên ngoại nhà mình.Nếu thêm cho ông 5 tuổi vào giấy khai sinh thì năm nay ông tròn 100 tuổi.Ở Ông có hai ...
22/10/2025

Đây là ông nội bên ngoại nhà mình.
Nếu thêm cho ông 5 tuổi vào giấy khai sinh thì năm nay ông tròn 100 tuổi.
Ở Ông có hai điều mà mình cực kỳ ngưỡng mộ.
Thứ nhất Đó là cho đến tận bây giờ, bản thân ông hàng ngày vẫn tự đi chợ, nấu ăn, tự tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
Rảnh rỗi vẫn tự chống gậy đi tán chuyện xung quanh làng xóm một cách rất vui vẻ yêu đời mà không cần con cháu đỡ đần chút nào.
Lịch sinh hoạt hàng ngày của ông là dậy từ lúc 4-5 giờ sáng, ăn sáng lúc 6 giờ. Đi chơi quanh xóm xong về ăn trưa lúc 10h, ngủ đến 1h chiều dậy lại đi quanh xóm. 5h chiều về ăn tối và đi ngủ lúc 6h chiều.
Cứ đều đặn ngày qua ngày như vậy.
Ông ăn uống khá đơn giản, chủ yếu là đồ tươi mua từ chợ về chế biến trực tiếp.
Rau luộc, cá kho, trứng rán… nói chung là những món bình dân từ ngày xưa.
Ông không ăn vặt, không ăn bánh kẹo hay những đồ linh tinh bên ngoài.
Đặc điểm của ông là ăn rất mặn, cá kho mặn thịt kho mặn, trứng rán cũng mặn.
Đợt xưa đi khám bác sỹ nói rằng cụ có một chỉ số huyết áp tuyệt vời. Người trẻ có khi con không bằng.
Thế mà đâu đó có thông tin bảo ăn mặn bị tăng huyết áp.
Điều thứ hai thì không phải là ngưỡng mộ mà là cực kỳ khâm phục ở ông.
Đó là cách đây mười mấy năm vào thời điểm ông 80 tuổi thì ông đã bị đột quỵ
Sau khi may mắn qua khỏi cơn nguy kịch thì hậu quả để lại đó là bị liệt nửa người. Di chứng này thì chắc không quá xa lạ đối với mọi người.
Nhưng bằng một ý chí cực kỳ mạnh mẽ của bản thân, hàng ngày ông đều cố gắng tập luyện, dùng nửa thân còn lại nhích từng bước nhỏ để cơ thể hồi phục dần dần.
Cuối cùng, Bệnh tật đã phải quỳ gối trước ý chí mạnh mẽ của ông.
Ở cái tuổi mà những người cùng trang lứa thật sự cũng không còn nhiều. Bị cảm thôi còn lâu khỏi chứ đừng nói đến đột quỵ mà có thể trở lại bình thường.
Có lẽ nếu thống kê lại chắc hàng nghìn người may ra mới có một người như ông.
Trước khi ngã bệnh thì ông hay đạp xe đi chơi, nhưng sau đó ông chỉ đi bộ chống gậy loanh quanh gần nhà.
Tuy sức khoẻ hồi phục không bằng được lúc trước nhưng đây đã là một kỳ tích đối với rất nhiều người ngoài kia.
Nay chia sẻ câu chuyện của ông để giúp mọi người có thêm động lực là
Dù bạn đang ở độ tuổi nào, mắc bệnh gì, thì hãy luôn có niềm tin.
Những điều kỳ diệu luôn tồn tại bên trong chúng ta và ý chí mạnh mẽ chính là chìa khoá để mở ra mọi cánh cửa đang ẩn chứa nó.
Ai thấy cụ đẹp lão thì xin cho một lời chúc sức khoẻ để cụ cố gắng duy trì phong độ sống vui vẻ cùng con cháu.
Xin chân thành cảm ơn.
Nguồn: Nhịn ăn chữa lành

BẠN SẼ SUY NGHĨ LẠI KHI THẤY HÌNH ẢNH NÀYBố mẹ làm còng lưng mới được 1tr5-2 triệu gửi cho ăn học.Mua cốc trà sữa 65K uố...
22/10/2025

BẠN SẼ SUY NGHĨ LẠI KHI THẤY HÌNH ẢNH NÀY
Bố mẹ làm còng lưng mới được 1tr5-2 triệu gửi cho ăn học.
Mua cốc trà sữa 65K uống cho ngon miệng, cho bằng bạn bằng bè.
Nhậu 1 bữa hết 500-700K.
Có bao giờ bạn tự nghĩ để làm ra số tiền đó là biết bao giọt mồ hôi của cha, là biết bao gánh nặng của mẹ.
Có bao giờ bạn nghĩ khi mình đang ăn ngon, mặc đẹp thì ở nhà bố mẹ đang ăn cơm rau muống luộc, lạc rang, vẫn trong bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, dính cả bùn đất.
Trà sữa ngon lắm, nhậu vui lắm nhưng đó là sở thích của bạn. Trái ngược với sở thích ấy là nỗi lo của cha mẹ. Đến tháng gửi tiền cho con!

THÂN GỬI CÁC CON GEN Z!

TẢN MẠN 20- 10Hồi đó mình đang có bầu Bòn Bon được 8 tháng, bụng thè lè, nhưng sáng nào cũng phải dậy sớm đưa con gái lớ...
22/10/2025

TẢN MẠN 20- 10
Hồi đó mình đang có bầu Bòn Bon được 8 tháng, bụng thè lè, nhưng sáng nào cũng phải dậy sớm đưa con gái lớn đi học.( chồng thường đi nhậu khuya nên sáng dậy trễ)
Sáng sớm, chạy xe từ thềm nhà ra đường, xuống dốc mà mình lại bẻ cua gắt, xe lật ngang, hai mẹ con té chỏng gọng. Mình bị cấn bụng bầu giữa chiếc xe và cạnh vuông của lề đường đau đến són đái. Con gái hoảng sợ khóc váng trời. Cả xóm bu lại đỡ hai mẹ con dậy. Ông bác sĩ nhà đối diện chạy sang, lo lắng, ông biểu mình vô nhà nằm nghỉ theo dõi thai, có dấu hiệu gì khác thường thì vô bệnh viện ngay.
Mình ngồi bên lề đường xoa bụng một hai phút thấy bớt đau, cố gượng dậy đưa con đi học, chứ giờ này mà gọi chồng dậy, chờ ổng rề rề thì trễ học con bé. Xong đi làm, trưa đi chợ về nhà thấy chồng mặt chằm dằm một đống, mình hỏi sao anh giận, giận chuyện gì? Ổng gằn từng tiếng:
- Té xe sao hổng nói tui? Để cho cả xóm xúm lại méc tui, rồi thiên hạ sẽ nguyền rủa tui...
Thì ra là lỗi tại mình, mình té xe làm mất mặt chồng, mà mình không biết lỗi !!! Từ đó về sau, mình vẫn phải thức dậy sớm đưa con đi học cho tới ngày đi đẻ, mà hổng dám ... té thêm lần nào nữa 😢.....
Bản thân mình đã từng nếm trải đủ nỗi đau buồn của cuộc sống hôn nhân thiếu sự chia sẻ. Nhưng không phải vì vậy mà mình nghĩ xấu về đàn ông đâu. Bạn bè đồng nghiệp của mình rất nhiều người biết thương vợ con và sống có trách nhiệm. Nhưng nhìn xung quanh, ở quê mình, phụ nữ vẫn rất khổ và chịu đựng nhiều. Đàn ông miền tây ăn nhậu quá trớn và bỏ mặc việc nhà cho vợ, thậm chí nhậu xỉn về bạo hành vợ con là chuyện thường ngày.
Phụ nữ miền tây hiền lành, chìu chồng, đảm đang hết mực, và quá yếu thế. Trên bước đường công tác, mình đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ việc đau lòng.
Trà Vinh ai cũng biết chuyện một chị phụ nữ ở Trà Cú bị chồng đốt chết- (trói quặt hai tay ra sau lưng, đốt cháy hết thân trước), mà pháp luật không xử, gia đình cố giấu vì nhà nghèo, nếu hắn đi tù không ai nuôi con hắn...
Một chị khác, sau khi cãi vã với chồng, chị bỏ sang nhà hàng xóm. Khi về nhà thấy chồng đổ quần áo ra giữa nhà, tưới nước ướt hết , rồi bỏ đi mất. Chị liền ôm quần áo lên định đem phơi, không ngờ dưới đống đồ , hắn đã cài sợi dây chì câu điện. Điện giật chị bất tỉnh và giờ thì tàn phế- tay chân co rút, nhưng vẫn phải sống cùng kẻ giết người, vì chị tàn tật không thể tự nuôi sống bản thân
Những người phụ nữ quanh tôi hàng ngày vẫn phải vừa đi làm kiếm tiền, vừa gánh hết việc nhà cửa con cái, mà không có sự chia sẻ của chồng.
TV chiều chiều các quán nhậu đông nghẹt khách đàn ông. Sau giờ làm việc đến quán nhậu, khuya mới về nhà, đó là lịch trình của đa số đàn ông ở đây.
Có lần mình post bài của Lê Hoàng, kêu gọi phụ nữ VN đừng có ôm khư khư cái bếp cho riêng mình, mà hãy đòi hỏi sự chia sẻ của người chồng ...Thế là nhiều bạn (đàn ông) vào comment, rằng thì là:
"Oan cho đàn ông quá, đàn ông bây giờ tốt lắm, phụ nữ không nên vùng lên đòi bình đẳng làm gì, chỉ nên nằm dưới mà kêu gọi sự thương cảm của đàn ông, nếu đàn ông không thương là tại, bởi, do, vì đàn bà không biết cách làm cho họ thương. "Lạt mềm buộc chặt", đàn bà thì phải hy sinh, hy sinh mới là chân hạnh phúc, là thiên chức của đàn bà. Đàn bà thì phải giữ cái bếp- đó là nghệ thuật giữ chồng ( làm như mấy con mụ đàn bà khác ngoài kia không có bếp vậy, ngoài cái bếp họ còn có sắc đẹp, giường êm nệm ấm hơn nhà mình nữa). Nhiều ông phán rằng phụ nữ bây giờ cũng ghê lắm, ngồi quán nhậu, quán cafe đông lắm- đó là nơi chốn của đàn ông, phụ nữ không được phép, không có quyền bén mãng đến, thế mà than nỗi gì, thằng cha Lê Hoàng kêu gọi phụ nữ vùng lên là thằng xạo ke....bla bla bla...
Quả thật, với tầm ý thức như thế, "trăm năm sau và ngàn năm sau nữa", đến bao giờ phụ nữ VN mới được thực sự bình đẳng, được trân trọng trong từng ngày, chứ không phải chỉ là 20- 10 hoặc 8-3 ???
Bảo Liên Lê

Address

36 Ngõ 165 Phố Chùa Bộc, Quận Đống Đa
Hanoi
10000

Opening Hours

Monday 08:00 - 12:00
14:00 - 18:00
Tuesday 08:00 - 12:00
14:00 - 18:00
Wednesday 08:00 - 12:00
14:00 - 18:00
Thursday 08:00 - 12:00
14:00 - 18:00
Friday 08:00 - 12:00
14:00 - 18:00
Saturday 08:00 - 12:00
14:00 - 17:30

Telephone

+84978491908

Website

http://dongytruongxuan.vn/

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Công Ty Cổ Phần Đông Y Trường Xuân posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Công Ty Cổ Phần Đông Y Trường Xuân:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

www.thaoduocquy.vn Thảo Dược Trường Xuân, Đơn Vị Uy Tín

Chuyên châm cứu, xoa bóp, bấm huyệt, phục hồi chức năng, bắt mạch, kê đơn điều trị theo y học cổ truyền. Phân phối nguyên dược liệu, thuốc bắc, thuốc nam, thảo dược quý hiếm; Phân phối sỉ & lẻ các loại bột thảo dược phục vụ chăm sóc sắc đẹp. Liên hệ 0978 491 908 hoặc truy cập website www.thaoduocquy.vn hoặc www.duoctruongxuan.vn để được hỗ trợ tốt nhất.

VPGD: Phòng 31o Nhà 7, tập thể Đại học Thủy Lợi, phường Trung Liệt, quận Đống Đa, Tp. Hà Nội

Showroom: Số 36 ngõ 165, phố Chùa Bộc, quận Đống Đa, Tp. Hà Nội

Chi Nhánh Tp. Hồ Chí Minh: 15A Cô Bắc, phường 1, quận Phú Nhuận