06/09/2025
Cuộc họp… biến thành cuộc cãi nhau
Đêm muộn. Ngoài kia, mẹ đã chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong bụng, không gian tối ấm vang lên những tiếng thì thầm rộn ràng. Lại một cuộc họp bí mật. Nhưng khác mọi khi, lần này không khí căng như dây đàn.
Nhau Thai hắng giọng, giơ tay như vị chủ tịch:
– Tôi mới là quan trọng nhất. Các người đừng quên, toàn bộ dinh dưỡng, oxy từ mẹ đi qua tôi hết. Không tôi thì bé yêu lấy gì mà lớn? Từng miếng thịt, từng hạt cơm, từng thìa sữa mẹ uống đều phải nhờ tôi chuyển qua. Tôi là cổng thành duy nhất!
Nước Ối liền đứng bật dậy, mặt đỏ bừng:
– Đừng có ngạo mạn thế! Bé yêu mà không có tôi thì chỉ cần một cú va chạm cũng bầm dập. Tôi vừa là chăn ấm, vừa là hồ bơi, vừa là phòng tập thở. Ngày nào tôi cũng ôm ấp, bao bọc. Tôi bảo vệ bé khỏi cả ngàn nguy hiểm. Tôi mới là người quan trọng nhất!
Tim Mẹ đang đập dồn dập, nghe thế thì không chịu nổi, đập “thình thịch” mạnh hơn:
– Cả hai im đi! Tôi mà ngừng một nhịp thôi, tất cả đều sụp đổ. Máu không bơm, oxy không chạy, dinh dưỡng cũng chẳng đến được. Nói cho vuông, tôi là cái động cơ chính, không có tôi thì chẳng ai làm được gì!
Phổi Mẹ ho khẽ, xen vào, giọng đầy mỉa mai:
– Động cơ thì cũng phải có xăng. Thử mẹ hít khói thuốc, hay hít khí bụi bẩn xem? Oxy bẩn thì máu bẩn, nhau thai cũng chỉ chuyển đi rác rưởi thôi. Nói thẳng, tôi mới là gốc rễ. Không có tôi thì cả bộ máy này chết đứng.
Tiếng ồn ào vang khắp “phòng họp”. Mỗi người cãi một câu, không ai chịu nhường ai.
Tuyến Giáp – dáng người nhỏ bé nhưng giọng the thé, chen vào:
– Các người quên tôi rồi à? Chính tôi điều chỉnh tốc độ chuyển hóa. Mẹ mà thiếu i-ốt, hormone của tôi rối loạn, thì bé yêu sẽ chậm phát triển, trí não ảnh hưởng suốt đời. Đừng coi thường tôi! Một chút rối loạn nhỏ thôi cũng làm tim đập loạn, bé yêu trong bụng run rẩy.
Tụy ngồi nãy giờ, đến đây cũng đập bàn cái “rầm”:
– Đừng tưởng mình nhỏ mà không quan trọng! Tôi kiểm soát đường máu. Mẹ ăn nhiều đồ ngọt, tôi mệt lả, insulin không đủ, đường máu tăng, bé yêu phình to, nguy cơ sinh mổ. Còn nếu tôi làm việc trơn tru, đường máu ổn định, bé yêu mới phát triển cân đối. Tôi là người giữ thăng bằng, hiểu chưa?
Gan vốn im lặng, bỗng cũng gắt lên:
– Các người quên tôi là cái nhà máy giải độc à? Mẹ uống thuốc, ăn đồ không an toàn, tôi gánh hết. Nếu tôi sụp, chất độc ngấm vào máu, nhau thai cũng chịu thua. Đừng quên, tôi mới là hậu phương vững chắc!
Cãi vã mỗi lúc một gay gắt. Ai cũng khăng khăng mình là số một. Không ai chịu lắng nghe.
Bé yêu ở giữa bụng bị lắc lư theo từng trận đấu khẩu, bực quá, bèn đạp một cái thật mạnh. “Bộp!”. Cả hội trường im bặt.
Trong im lặng, Não Mẹ – vị trưởng lão uy nghiêm – từ tốn lên tiếng:
– Các bạn ạ. Tôi ngồi đây nghe đủ rồi. Thực ra, không ai là vô dụng cả. Không tim thì máu không chảy. Không phổi thì không oxy. Không nhau thai thì không dinh dưỡng. Không nước ối thì bé yêu không được bảo vệ. Không tuyến giáp thì trí não bé không phát triển. Không tụy thì đường huyết loạn xạ. Không gan thì chất độc tràn lan. Mỗi người một vai. Thiếu ai, bé yêu cũng gặp nguy.
Mọi người cúi gằm mặt. Tiếng ồn ào tắt hẳn.
Lúc ấy, Tử Cung – chủ nhà, bấy giờ mới lên tiếng – khẽ nói, giọng vừa ấm vừa chắc:
– Đúng thế. Các bạn đều quan trọng. Nhưng đừng quên, chúng ta sống nhờ mẹ. Muốn làm tròn nhiệm vụ, chúng ta cần mẹ ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đủ giấc, tinh thần thoải mái, tránh khói thuốc, đi khám thai định kỳ. Chỉ khi mẹ khỏe, chúng ta mới làm việc nhịp nhàng.
Cả phòng thở dài, rồi nhìn nhau gật gù. Những cơn tức giận dần tan.
Bé yêu lại đạp thêm một cái nữa, lần này nhẹ hơn, như một cái vỗ tay bé nhỏ. Mọi người cùng mỉm cười.
Cuộc cãi nhau khép lại, ai cũng thấy mình có phần, nhưng quan trọng hơn cả là… bé yêu đang lớn lên từng ngày, nhờ vào sự phối hợp âm thầm nhưng chặt chẽ của tất cả.