21/10/2025
CON ĐỪNG ĐỂ VỢ MÌNH MỆT ĐẾN MỨC… PHẢI CHỌN IM LẶNG THAY VÌ TRÁCH MÓC
Con trai à... Ngày mà vợ con còn trách móc, còn giận dỗi, còn buồn… là ngày cô ấy còn thương con.
Vì người phụ nữ khi đã không còn muốn nói – là lúc họ đã cạn kiệt niềm tin.
Vợ không sinh ra để làm người phục vụ.
Không cưới về để làm “máy giặt – máy nấu cơm – máy trông con”.
Cô ấy cũng là một con người – cũng từng có mơ ước, có thanh xuân rực rỡ, có công việc và những lựa chọn khác.
Nhưng cuối cùng, cô ấy chọn con – chọn làm vợ, làm mẹ, làm người giữ lửa trong gia đình này.
Và rồi từng ngày, cô ấy âm thầm gánh vác: Tự dậy sớm lo cho con đi học. Về nhà trước để kịp nấu cơm chiều. Đêm thức canh con sốt, sáng vẫn đi làm như thường. Mỗi khi hai bên nội – ngoại có việc, cô ấy lo từ A đến Z…
Vậy mà chỉ cần một lần cô ấy buông lời than vãn, con gắt lên:
“Em cứ làm quá mọi chuyện lên!”
“Em ở nhà cả ngày rồi còn than gì nữa?”
“Anh đi làm đã đủ mệt, em đừng càm ràm nữa!”
Và rồi… cô ấy chọn im lặng. Không trách móc nữa. Không đòi hỏi nữa. Không nhắc nhở nữa. Vì cô ấy biết – nói ra cũng chẳng thay đổi được gì.
Con à, đừng để vợ mình mệt đến mức… phải chọn im lặng. Vì khi phụ nữ còn nói là họ còn quan tâm, khi họ im lặng là họ đã tổn thương đến tận cùng.
Làm chồng không phải chỉ là người mang tiền về, mà là người biết hỏi:
“Em có mệt không?”
“Anh giúp gì được cho em hôm nay?”
- Là người biết chia sẻ việc nhà,
- Biết ôm vợ khi thấy cô ấy khóc,
- Biết nắm tay cô ấy khi cuộc sống mỏi mệt.
Nếu con biết thương vợ như cách từng thương mẹ, thì mẹ sẽ tự hào vì đã dạy được một người đàn ông tử tế.
Đừng để người phụ nữ bên cạnh con phải mạnh mẽ đến mức… tự chữa lành những vết thương mà chính con gây ra.
Hãy yêu cô ấy khi cô ấy vẫn còn ở lại. Vì nếu một ngày… cô ấy không còn lên tiếng nữa, có thể… cô ấy cũng chẳng còn muốn ở lại nữa đâu.