18/10/2025
Cá Mập, Đại Bàng, Khỉ - Trò chơi muôn thuở.
Cá mập giữa biển sâu,
Đại bàng trên bầu trời.
Khỉ trong rừng già.
Ba sinh vật tưởng chẳng liên quan,nhưng trong thế giới loài người, chúng lại sống chung một bức tranh–nơi kẻ săn và con mồi không còn được phân định bằng nanh vuốt,mà bằng trí và mưu.
---
Cá mập không ghét khỉ.Nó chỉ thèm.
Nhìn thấy khỉ tụ tập, ríu rít, an toàn trong bầy–Cá mập thấy yếu đuối, nhưng cũng thấy điều mà nó không có: hơi ấm.
Đại bàng cũng vậy.Nó bay trên cao,cô độc giữa tầng mây,nhìn xuống thấy khỉ chen chúc bên nhau, la hét, đánh nhau,rồi lại chia nhau trái cây–nó vừa khinh,vừa ghen.
Cả hai đều là kẻ săn,nhưng không có ai thật sự tự do.
Cá mập là vua của biển–nhưng nó không thể ngừng bơi, vì dừng lại là chết ngạt.
Đại bàng là chúa tể bầu trời–nhưng chỉ cần gãy một cánh,nó thành miếng mồi cho quạ.
Kẻ săn mồi không hề mạnh như chúng ta tưởng.
Chúng chỉ mạnh khi còn đói,chứ khi no,chúng yếu đến đáng thương.
---
Khỉ là con mồi–nhưng lại là con mồi thông minh nhất hành tinh.
Nó không có vây để bơi,không có cánh để bay,nhưng nó có trí để leo,để lẩn,để sống.
Nó biết ẩn mình trong bóng lá,biết dùng đá để ném, biết hùa nhau để dọa kẻ thù.
Trong thế giới của tự nhiên,đó là bản năng sinh tồn.
Nhưng trong thế giới của con người,nó được gọi bằng cái tên khác:Chiến lược xã hội.
Khỉ không cần bay như đại bàng,vì nó biết bầu trời không dành cho mình.
Khỉ không cần bơi như cá mập,vì nó biết biển sâu chỉ toàn cạm bẫy.
Khỉ chỉ cần cây và bầy–là đã có thể sống.
Nhưng bi kịch bắt đầu khi khỉ tin vào lời dụ của kẻ săn.
---
Một hôm, cá mập nói với khỉ:
“Bạn không thể thành đại bàng, nếu chỉ chơi với khỉ."
Khỉ nghe theo,ngóng hình bóng đại bàng,trượt chân, rớt xuống biển,Cá mập đang đợi.
Ngày khác, đại bàng nói với khỉ:
“Muốn tự do,hãy leo lên đỉnh cao nhất,để thấy cả thế giới.”
Khỉ leo mãi,đến khi chỉ còn mây và gió.Rồi một bóng đen sà xuống,nhanh như tia chớp.
Đại bàng đớp lấy khỉ,và nói khẽ:“Cảm ơn vì đã leo cao đến mức tao không cần bay thấp.”
Khỉ chết, nhưng bài học còn đó:
Kẻ săn không bao giờ khuyên con mồi vì lòng tốt.
---
Trong xã hội loài người,những “cá mập” và “đại bàng” vẫn đang bay và bơi quanh ta.
Họ là những người tạo ra khẩu hiệu:
“Dám nghĩ lớn,dám khác biệt.”
“Hãy rời vùng an toàn.”
“Chỉ có kẻ đi một mình mới thấy được đỉnh cao.”
Đó là những lời được gói bằng vàng,nhưng cốt lõi là bẫy.
Cá mập muốn bạn tin rằng muốn trở thành ai,hãy chơi với người đó,rồi trở thành bữa trưa cho nó.
Đại bàng muốn bạn tin rằng bay cao là tự do–để khi bạn rời rừng,nó có thể săn bạn dễ dàng hơn.
Còn khỉ,đáng thương nhất,là đứa luôn tin rằng mình có thể trở thành họ.
---
Sự thật là:
Không phải ai sinh ra cũng có cánh hoặc vây.
Và không phải kẻ nào bay hay,bơi giỏi hơn thì sống lâu hơn.
Thế giới không diệt khỉ vì khỉ yếu–mà vì khỉ quên mất mình là ai.
Khi khỉ bắt đầu so sánh,nó đánh mất bản năng sống còn.
Khi khỉ muốn “đổi đời”,nó bỏ rừng mà đi–và chính lúc đó, rừng mất thêm một sinh linh,còn đại bàng, cá mập lại có thêm bữa tiệc.
---
Xét cho cùng, kẻ săn mồi không thật sự xấu.
Chúng chỉ làm đúng bản năng của mình.
Đại bàng săn để sống.
Cá mập giết để tồn tại.
Còn khỉ,nhiều khi lại tự giết mình bằng ảo tưởng về sức mạnh.
Trong mỗi người chúng ta, có một chút cá mập–khi ta tham.
Có một chút đại bàng–khi ta kiêu.
Và có cả con khỉ–khi ta quên rằng mình chỉ đang chơi trong rừng,chứ không ở biển hay trời.
---
Cái bi kịch của xã hội này là:
Ai cũng muốn làm kẻ săn,chẳng ai muốn nhận mình là con mồi.
Nhưng nếu tất cả đều săn,thì săn ai?
Và khi không còn ai để săn,kẻ mạnh cũng sẽ chết đói giữa biển cả quyền lực và cô đơn.
Có lẽ, khôn ngoan nhất không phải là trở thành kẻ mạnh,mà là trở thành kẻ hiểu rõ bản chất của sức mạnh.
Khỉ không cần phải bay hay bơi–chỉ cần biết khi nào nên ẩn,khi nào nên buông,thế là đủ sống sót trong rừng rậm.
---
Vì ở cuối cùng,giữa biển sâu,trời rộng,rừng già–
Kẻ sống sót không phải kẻ mạnh nhất,mà là kẻ hiểu mình là ai.
Cá mập có thể thống trị biển,đại bàng có thể làm vua trời,
nhưng khỉ–nếu đủ tỉnh táo–sẽ làm chủ rừng,
và cả hai kẻ săn mồi kia cũng phải bay,phải bơi mà tránh xa.
Van Su