01/12/2025
🌿 TẤT CẢ CHỈ LÀ Ý NGHĨ
Có những lúc ta ngồi nhìn lại quá khứ, ta chợt tin rằng mình đã tổn thương vì ai đó đối xử tệ, vì những điều quá khắc nghiệt đã xảy ra, vì mình không được yêu đúng cách.
Và rồi ta mang niềm tin ấy đi khắp cuộc đời.
Ta gọi đó là “vết thương”. Ta kể lại nó. Ta xây dựng bản ngã quanh nó.
Ta sống như thể nó vẫn còn ở đây — dù sự kiện ấy đã khép lại từ rất lâu.
Khi tin rằng mình là người bị tổn thương, tự nhiên ta bắt đầu loay hoay: tìm khóa học chữa lành, tìm người an ủi, tìm phương pháp giải tỏa, ôm nỗi đau như thể đó là phần quan trọng nhất của mình.
Cứ thế, ta sống xoay quanh một quá khứ không còn tồn tại,
chỉ vì ta tin rằng nó vẫn đang ảnh hưởng lên hiện tại.
**Nhưng khi nhìn thật sâu, ta thấy sự thật rất khác:
Nỗi đau không nằm trong sự kiện — mà nằm trong ý nghĩ ta bám vào về sự kiện.**
Ký ức tự nó chỉ là hình ảnh.
Nó không mang khả năng làm đau ai cả.
Chỉ khi ta nghĩ:
• “Lẽ ra họ phải yêu mình hơn.”
• “Lẽ ra chuyện đó không được xảy ra.”
• “Mình đáng được đối xử tốt hơn.”
• “Tôi là người bị bỏ rơi.”
…nỗi đau mới thực sự xuất hiện.
Sự kiện thì đã qua rồi.
Lúc nó diễn ra, ta chỉ phản ứng theo bản năng — shock, ngạc nhiên, hoặc buồn một chút…
rồi nó cũng trôi đi theo dòng chảy tự nhiên của cuộc sống.
Ta không đau sâu như cách ta tưởng tượng lại sau này.
Chính ý nghĩ hồi tưởng,
ý nghĩ diễn giải,
ý nghĩ phóng đại,
mới khiến ta đau như thật — thậm chí còn đau hơn rất nhiều so với lúc sự việc đang xảy ra.
Thứ mà ta gọi là “vết thương sâu”
thực chất chỉ là một ý nghĩ chưa được nhận diện, một câu chuyện ta dựng lên bằng góc nhìn của chính mình và vô thức kể lại cho mình mỗi ngày.
Và khi ta thấy được điều này…
Một điều kỳ diệu xảy ra.
Nếu ta đứng tách khỏi quá khứ —
không còn nhập vai “người bị tổn thương” nữa — ta có thể nhìn những ý nghĩ ấy trôi qua như mây bay ngang trời: nhẹ nhàng, không bám víu, không chống cự.
Ta mỉm cười với ký ức.
Chấp nhận rằng đó đơn giản chỉ là một bài kiểm tra đã xảy ra trong hành trình trưởng thành của ta.
Ta đã đi qua nó, đã sống sót, đã lớn lên.
Và bây giờ, ta đang tiếp tục bài học của cuộc đời mình ở những trải nghiệm mới hơn, sâu hơn.
Không phải vì ta mạnh mẽ hơn,
mà vì ta đã thấy rõ bản chất của những gì còn lại trong ký ức:
nó chỉ là một ý nghĩ đang hiện hữu ở khoảnh khắc này.
Rồi ta trở về hiện tại —
nơi cuộc sống đang thở, đang mở, đang tràn đầy cơ hội mới.
Nơi ta có thể sống trọn vẹn, sáng trong và tự do với những vai trò ta đang mang.
Đây là vai diễn ở thì Hiện Tại.
Hãy sống trọn với nó.
Hãy để rung động của ta nâng lên từng hơi thở, từng nhận biết, hòa vào rồi tách rời khỏi mọi vai diễn thật nhẹ nhàng.
Giờ thì,
không cần ôm đau thêm một giây nào nữa,
không cần chữa mãi một thứ đã không còn tồn tại.
Chỉ cần thấy rõ:
Tất cả đều từ ý nghĩ mà ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta cởi trói cho chính mình.
Ta tự do.
Ta trở về.
Ta sống — Bình An — Vui Khỏe.