26/10/2025
𝐌𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐨̛̉𝐢 đ𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐡𝐚𝐢 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 đ𝐨̛̀𝐢…
𝐕𝐨̛́𝐢 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐤𝐡𝐨̛̉𝐢 đ𝐚̂̀𝐮 đ𝐨́ 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐞̂𝐧 𝐘𝐨𝐠𝐚.
Cảm giác của mọi người thế nào vào học kỳ cuối của đại học?
Cảm giác của mình là... sợ.
Mình là đứa khá chăm học, và cũng đam mê tóp đầu. Đi học luôn đặt mục tiêu đứng đầu lớp, hồi học cao đẳng mình còn có kỳ đạt học bổng. Học cũng ổn, vậy mà tới lúc sắp tốt nghiệp — mình lại thấy sợ vô cùng.
Từ nhỏ đến lớn, học xong bậc này là bước ngay sang bậc khác:
Sau tốt nghiệp cấp 1 là học cấp 2,
Sau cấp 2 là cấp 3,
Sau cấp 3 là trung cấp, cao đẳng, đại học...
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ không còn “lộ trình sẵn có” nào nữa — mà là đi làm, tự lập, tự nuôi mình.
Mình sợ vì biết từ đây, cuộc sống thật sự bắt đầu.
Suốt thời gian đi học, mình chỉ biết học. Không đi làm thêm, không va vấp nhiều, nên khi bước ra đời thật, mình thiếu tự tin lắm.
May mắn là trước khi tốt nghiệp, mình apply và được nhận vào một công ty lớn, uy tín trong ngành. Mình bắt đầu hành trình làm người lớn – đi làm, tự kiếm tiền, tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Sau 5–6 năm đi làm công sở, có lúc mình lại tự hỏi:
“Mình có sứ mệnh gì?
Mình thật sự muốn theo đuổi điều gì trọn đời mà vẫn yêu thích và đam mê nó?”
Và rồi, mình gặp Yoga.
Một con đường mở ra – nơi mình được phát triển toàn diện: sức khỏe, thể chất, tinh thần và cả tâm linh.
Mình quyết định rẽ hướng, rời bỏ công việc chuyên môn đã gắn bó hơn 5 năm, có kinh nghiệm, có cơ hội thăng tiến và thu nhập ổn.
Ngành Logistics mình học và làm lúc đó vẫn rất hot - giờ vẫn hot, nhưng trái tim mình đã muốn đi một hướng khác.
Từ một người có kinh nghiệm, có thu nhập ổn, mình bắt đầu lại như một cô sinh viên mới ra trường – hoang mang, sợ hãi, bấp bênh tài chính.
Lần này không còn sự hỗ trợ nào từ gia đình, mình phải hạ cái tôi xuống, đi thực tập, phụng sự, và bắt đầu dạy những lớp nhỏ xíu đầu tiên.
Nhưng mình xác định rất rõ:
“Yoga không chỉ là con đường tu tập – mà là sự nghiệp, là cần câu mưu sinh của mình.”
Những ai từng làm nghề này chắc hiểu – có thời điểm ai cũng nghĩ “dạy yoga cho vui thôi”, còn tài chính phải có người hậu thuẫn. Nhưng mình chọn sống với nghề, không dựa dẫm vào ai, và kiên trì từng bước.
May mắn (và cũng là nỗ lực của bản thân), mình tìm thấy hướng đi đúng – nơi công việc mình yêu thích hòa hợp với giá trị mình theo đuổi.
Từ khi tốt nghiệp khóa 200hr đầu tiên đến nay đã 8 năm, mình vẫn ở đây – vẫn là cô giáo yoga hạnh phúc với hành trình của mình.
Dẫu vậy, mình cũng thấm thía sự cô đơn của nghề:
Học xong các khóa đào tạo giáo viên, được hỗ trợ thực tập vài tuần, vài tháng – rồi “tự bơi”, tự mày mò con đường làm nghề.
Sau 8 năm vừa học, vừa dạy, vừa tìm hướng đi phù hợp, mình đã gặp được con đường khiến mình thật sự thấy rõ ràngvà có cộng đồng cùng đồng hành.
Năm nay, mình học lên 300hr Yoga Cân Bằng và Phục Hồi chuyên sâu với Yoga Thân Khí Thiền – một phong cách yoga hoàn toàn do người Việt sáng lập, với sứ mệnh Nâng Tầm Yoga Việt.
Triết lý của Thân Khí Thiền chạm sâu vào mình:
Lấy cân bằng làm hướng đi
Lấy hơi thở làm gốc
Lấy cột sống làm trung tâm
Với mình, Yoga là một lối sống khoa học và cân bằng, để bản thân được sống khỏe mạnh, hạnh phúc, và thịnh vượng — đồng thời giúp người khác cũng đạt được điều đó.
Ở Thân Khí Thiền, mình không chỉ tìm thấy phương pháp phù hợp, mà còn một cộng đồng – nơi giáo viên yoga được học tập, được hỗ trợ, được phát triển suốt đời. Mình không còn cô đơn trên hành trình yoga nữa rồi hihi
Từ việc tập luyện hằng ngày, tư duy làm nghề đến phụng sự, chỉ cần mình muốn – sẽ luôn có đội nhóm để cùng đi.
Hôm nay mình bắt đầu mùa Mentor 100 thứ 5 của cộng đồng – mùa đầu tiên mình tham gia.
Mình đã nghe và gặp rất nhiều câu chuyện truyền cảm hứng:
🌸 Có người chị dành hết tài sản để điều trị hiếm muộn suốt mười mấy năm, cuối cùng có 3 đứa con khỏe mạnh, nhưng bản thân chị thì cạn kiệt cả năng lượng lẫn tài chính, chị lại quay về với yoga cân bằng để phục hồi cơ thể, và trở thành giáo viên, giờ vẫn dạy yoga mỗi ngày, sống vui, sống khỏe, sống sung túc.
🌸 Có người chị từng bị K giai đoạn 4, bác sĩ trả về – nhưng nhờ yoga cân bằng phục hồi mà lấy lại sức khỏe, tinh thần. Chị nói chị tham gia Mentor qua các mùa, mục tiêu không phải để có thu nhập gì hết, mục tiêu của chị là sống. Và qua 4 mùa Mentor, giờ chị là một trong số những giáo viên được vinh danh, khi đạt mục tiêu
🌸 Và người khiến mình xúc động nhất – là má Hường, U70.
Cô nói chuyện với năng lượng và thần sắc của tuổi 20, cô cũng đối diện với cơn thập tử nhất sinh, khi điện tâm đồ đi ngang, nhưng trên hành trình đấu tranh với số phận cô một lần nữa hồi xuân với yoga cân bằng phục hồi.
Cô nói, cuộc sống lý tưởng của mình hiện tại chỉ đơn giản là:
Thân không mệt
Tâm không phiền
Cơm ăn ngon ngày ba bữa
Dạy yoga 8–10 tiếng mỗi ngày
Tối nằm xuống là ngủ ngay
Với Yoga, cô bảo:
“70 tuổi mới bắt đầu trung niên thôi.”
Mấy tháng trước, mình xem phim Mang Mẹ Đi Bỏ, và chợt nhận ra nỗi sợ lớn nhất của mình không phải là cái chết – mà là đánh mất chính mình.
Mình sợ một ngày không còn nhận ra bản thân, không nhớ người thân, không làm chủ được hành vi...
Mình sợ Alzheimer – căn bệnh khiến con người dần quên đi chính cuộc sống của họ.
Vậy nên, mình chọn sống cân bằng và tỉnh thức ngay từ bây giờ.
Chăm sóc thân – tâm – trí một cách đơn giản, lành mạnh, với yoga, hơi thở, dinh dưỡng, thiền và học hỏi không ngừng.
8 năm làm nghề, mình chưa từng dạy yoga cho ba mẹ mình – “bụt nhà không thiêng” mà 😄
Nhưng hơn 1 tháng nay, ba mẹ đã bắt đầu vào lớp nhóm của mình, tập luyện đều đặn, chăm chỉ.
Điều làm mình vui nhất là giờ đây, phong cách Yoga Cân Bằng Phục Hồi giúp mình dung hòa được mọi đối tượng học viên — cả những người thân yêu nhất.
Có lẽ, hạnh phúc không đến từ việc ta đi nhanh đến đâu,
mà đến từ việc ta đi đúng hướng và giữ được sự cân bằng trong mỗi bước chân.