24/10/2025
KỶ LUẬT – THỨ NÓI THÌ DỄ, NHƯNG LÀM MỚI KHÓ
Sáng nay, trời Hà Nội se lạnh.
Tôi buộc dây giày, đứng trước cổng khu chạy quen thuộc.
Một người anh đã hẹn sẽ cùng chạy.
Chúng tôi chào nhau bằng nụ cười nhẹ – kiểu cười của những người biết rằng, buổi sáng này không dễ dàng.
Vòng đầu tiên, ai cũng hăng.
Vòng thứ hai, bắt đầu có tiếng thở mạnh.
Vòng thứ ba, chỉ còn tiếng bước chân tôi và nhịp tim đập đều.
Khi tôi hoàn thành hơn 9km, nhìn lại, anh dừng ở vòng thứ hai.
Một người khác – đặt mục tiêu 5km – cũng dừng ở 3km.
Tôi không chê ai cả.
Nhưng khi nhìn những vòng trống phía sau, tôi nhận ra một điều:
Mục tiêu nói thì dễ. Nhưng chính người đặt mục tiêu lại là người giết chết nó.
Không phải vì họ yếu.
Mà vì họ dễ thỏa hiệp.
Cái giọng nói nhỏ trong đầu – “Thôi, thế là đủ rồi”, “Còn hôm mai nữa mà” – chính là con dao giết chết kỷ luật.
Và một khi ta đã quen với việc dễ dãi với bản thân, ta sẽ dễ dãi trong mọi thứ khác của cuộc sống.
Tôi từng thấy điều này ở bệnh nhân của mình.
Ai cũng nói “Em biết sức khỏe quan trọng lắm, bác sĩ ạ.”
Nhưng khi hỏi: “Vậy tuần vừa rồi, em có tập thể dục chưa?”
— im lặng.
Vì họ biết, biết thôi chưa bao giờ đủ.
Sức khỏe, vóc dáng, sự tự tin, thậm chí cả hạnh phúc — không tự nhiên mà có.
Chúng là kết quả của những hành động nhỏ, lặp đi lặp lại, dù không ai nhìn thấy.
Một người muốn có cơ thể đẹp, không cần nói nhiều — chỉ cần mỗi sáng sớm bước ra khỏi giường, sỏ giầy và ra sân tập.
Một người muốn sống thọ, không cần đọc thêm sách — chỉ cần bớt một điếu thuốc, một ly rượu.
Một người muốn thành công, không cần tuyên ngôn — chỉ cần giữ lời hứa với chính mình.
Tôi nhớ mãi câu nói của thầy tôi:
“Kỷ luật là cầu nối giữa ước mơ và hiện thực.”
Nhiều người không thất bại vì thiếu năng lực, mà vì thiếu sự kiên định.
Họ sống trong những “ngày mai” không bao giờ đến.
“Mai tôi tập”, “Mai tôi đọc sách”, “Mai tôi bắt đầu lại”…
Và thế là hết một năm, hai năm, rồi cả đời — chỉ toàn “mai”.
Khi tôi chạy vòng cuối cùng, mồ hôi rơi ướt áo.
Tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Không phải vì tôi thắng ai, mà vì tôi thắng chính mình của ngày hôm qua.
Cái tôi lười biếng, hay viện cớ , hay trì hoãn — đang dần yếu đi sau mỗi vòng chạy.
Tôi không hoàn hảo.
Nhưng tôi biết, mỗi buổi sáng mình chọn chạy là một lần chọn sống đúng hướng.
Không phải để có thân hình đẹp hơn, mà để giữ lời hứa với chính bản thân: Sẽ luôn tiến lên, dù chỉ thêm một bước.
Nếu hôm nay bạn thấy mình chưa đủ mạnh mẽ để bắt đầu, hãy nhớ:
Sức khỏe, sự tự tin hay thành công — đều bắt đầu bằng một quyết định nhỏ.
Không ai khác, chỉ bạn có thể cứu mục tiêu của mình.
Kỷ luật không phải là sự ép buộc.
Kỷ luật là hành động của người biết rõ điều gì thực sự quan trọng.
Đừng sợ chết, hãy sợ sống không có ý nghĩa
Hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng
— Bác sĩ Chúc