09/11/2025
Sau đám t;a;ng cha, nhà tôi bỗng xào xáo. Buổi sáng, 5 anh em tôi cùng họ hàng, làng xóm đưa cha ra đồng. Buổi chiều, nước mắt chưa kịp khô, mẹ tôi chưa trút bỏ bộ đồ tang, chiếc khăn trắng còn trùm trên đầu của đàn con trai, gái, dâu, rể thì các anh chị tôi đã lôi số phong bì phúng viếng ra bóc vỏ.
Ai cũng chằm chằm nhìn vào chỗ phong bì ấy, người bóc vỏ, người cầm sẵn giấy bút để ghi tên.
Mẹ tôi run run nói: “Chúng m;à;y không thể để đến ngày mai, ngày kia, thậm chí là sau cúng thất tuần rồi hẵng tính được à?”. Mấy anh tôi đáp: “Cái gì ra cái đó, mẹ cứ yên chí để chúng con lo”.
Tổng số tiền phúng viếng là 60 triệu đồng. Các anh chị tôi chụm đầu bàn bạc dùng số tiền đó như thế nào. Tôi là người đầu tiên có ý kiến, đề xuất để số tiền đó cho mẹ giữ, xem như một khoản để mẹ thuốc thang, dưỡng già. Các anh chị tôi lớn tiếng phản đối.
Chị dâu cả phán: “Việc nuôi mẹ sau này 3 anh em trai cùng gánh góp. Khoản này cứ giải quyết cho xong luôn đi, đỡ tị nhau”. Trời ơi, phận làm con, sao có thể thốt ra câu ấy ngay sau đám tang bố. Tôi xấu hổ quay đi, vô tình thấy mẹ sụt sùi nước mắt.
Thế rồi những đứa con đầu đã 2 thứ tóc ấy tranh cãi nảy lửa. Người thì bảo để dành số tiền đó đến 49 ngày bố thì đem ra làm cỗ, người thì bảo chia đều cho 5 người con để sẵn mang đi trả nợ viếng thăm...
Sau một hồi thảo luận, họ thống nhất dùng số tiền này chi trả cho đám tang của bố. Tiền sắm quan tài, tiền ma chay, tiền hỏa táng... 60 triệu đồng là vừa đủ.
Bỗng chị gái tôi lên tiếng: “Các bác tính toán thế, em cũng xin theo. Nhưng đã vậy thì cho em xin lại 10 triệu đồng góp tang hôm trước. Dù gì tiền phúng viếng cũng đủ cho cả đám tang, không ai phải chi thêm đồng nào”.
Đến lúc này mẹ tôi mới chậm rãi vào buồng, lấy ra 1 bọc nhỏ khiến tất cả há h;ốc. Xem tiếp dưới bình luận 👇👇