25/11/2025
Sau khi trở thành mẹ, dường như phụ nữ bị xã hội “mặc định” là không được phép:
Than thở (Tự nguyện sinh con thì đừng có than vãn nữa!)
Khóc (Mới có vậy thôi mà đã rơi nước mắt? Khóc rồi có giải quyết được gì không?)
Nói rằng mình mệt (Có làm gì đâu mà kêu mệt – ở nhà suốt ngày chứ có phải đi cày đâu?)
Muốn nghỉ ngơi một chút (Ráng nuôi con lớn rồi nghỉ cũng chưa muộn)
Sinh con trai/gái? (Lại giới tính này à? Thế định sinh tới bao giờ mới đủ?)
Xin nghỉ việc (Nghỉ rồi con cái sau này biết nương nhờ vào ai?)
Tiếp tục đi làm (Đi làm tối ngày thế thì con ai chăm?)
Gửi con cho nhà trẻ (Con mình mà để người dưng trông là sao?)
Ở nhà nội trợ (Chồng đi kiếm tiền về mà vợ chỉ biết ở nhà, không phụ được gì)
Làm mẹ đơn thân (Có con rồi thì ai dám lấy? Phận đàn bà là phải có chồng mới ra gì!)
Muốn ra ngoài xả stress (Con để cho người khác trông rồi đi chơi? Sao có thể vô trách nhiệm vậy?)
Điều khiến ta đau lòng hơn cả là: đa phần những lời này không đến từ đàn ông, mà lại phát ra từ miệng chính những người phụ nữ khác.
Thay vì cảm thông và nâng đỡ nhau, nhiều người lại vô tình áp đặt những định kiến nặng nề lên chính những người đang trải qua giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời – giai đoạn làm mẹ. Họ quên rằng: dù là mẹ, thì vẫn là một con người – có cảm xúc, có giới hạn, và có quyền được yếu đuối.
Vậy nên, xin hãy học cách thấu hiểu và hỗ trợ nhau nhiều hơn.
Chúng ta đều đang cố gắng vì con, đều đang làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Đừng để sự khắt khe khiến một người mẹ trở thành “tội đồ” chỉ vì cô ấy dám mệt, dám buồn, hay dám sống thật với cảm xúc của chính mình.