22/01/2022
Nhân dịp admin vừa xem lại lần hai bộ phim Hậu cung Như Ý Truyện, những cảm xúc và góc nhìn của mình không còn như lần đầu xem phim nên nảy sinh thật nhiều điều muốn chia sẻ.
Kết phim mình thích nhất câu thoại của nhân vật Như Ý so sánh chuyện tình của bà với Càn Long với câu nói "Lan nhân tự quả", tức ám chỉ những chuyện tình đẹp đẽ mỹ mãn lúc đầu nhưng càng về sau càng phai nhạt.
Mình lần đầu xem phim, và có lẽ phần đông mọi người cũng giống nhân vật chính, đều cảm thấy ý nghĩa câu nói này thật buồn.
"Hoa nở hoa rơi tự có thời". Nhận ra lẽ sống này cũng là lúc nhân vật chính tìm ra con đường giải thoát cho mình, chính là buông bỏ. Tình thân, tình bạn, hay tình yêu, khi nhân duyên đầy đủ thì chúng biểu hiện, khi nhân duyên không còn đủ đầy thì chúng ẩn tàng.
"Nỗi khổ lớn nhất của chúng ta là ý niệm về đến-đi, lui-tới". Nếu chúng ta nghĩ về người khác là bạn thân CỦA ta, là bạn đời CỦA ta, người thân CỦA ta thì khi họ rời bỏ ta đi, chúng ta sẽ đau khổ vô cùng. Nhưng nếu quán chiếu thật sâu, ta nhận ra bản thân với gia đình bạn bè chỉ là một. Thân thể này do cha mẹ sinh ra, và chúng ta khôn lớn thành người cũng nhờ mẹ cha dưỡng dục. Bạn bè chơi với ta cũng góp phần hình thành nên tính cách con người ta, dù bạn có còn liên lạc với ta không, thì những kỉ niệm và những ảnh hưởng của các bạn vẫn còn đó. Người yêu, chồng vợ, đến bên ta, dạy ta cách cho nhận đi tình yêu, cách chung sống hòa thuận với một cá nhân vốn không cùng huyết thống. Cuối cùng nhìn lại, ta thấy chẳng có thứ gì mất đi, cha mẹ hiện diện trong cơ thể và sự khôn lớn của ta, bạn bè hiện diện trong cá tính của ta, chồng vợ hiện diện trong cách yêu thương của ta. Dù cho một ngày có ai đó rời bỏ ta đi, thì ta cũng không thực sự mất đi họ, mà họ luôn sống trong ta. Và họ cũng không thực sự tan biến đi, họ chỉ ẩn tàng bên cạnh ta, và biểu hiện ở một nơi nào đó khác.
Hoa nở chắc chắn có ngày sẽ tàn. Con người sinh ra vốn đã định sẵn sẽ tử. Các mối quan hệ cũng vậy. Mình chia sẻ quan điểm này vốn không phải muốn truyền đạt một thông điệp bi quan, mà chỉ đơn giản nói lên một sự thật. Bông hoa đến ngày tàn chẳng bao giờ phải buồn vì bông hoa biết nó chỉ quay về làm phân bón nuôi dưỡng cây, chờ đến một ngày nào khác bông hoa sẽ lại hiện diện. Chỉ có con người chúng ta là ngắm hoa rơi lại thất vọng não nề "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", như cách chúng ta đối diện với biệt ly. Thay vì vậy, nếu biết một ngày ta hay người thương ta không còn trên đời, hoặc chúng ta chẳng còn liên lạc với nhau, ta lại càng nên trân trọng mỗi khoảnh khắc hiện tại ở bên họ. Và nếu bạn đọc bài viết này khi vừa trải qua ly biệt chia xa, xin hãy buông tâm, chúc phúc cho người kia dù đi trên con đường nào cũng thân tâm an lạc, cũng chính là chúc cho bản thân mình tìm được bình an trên con đường tương lai; xin đừng nắm mãi một cánh hoa đã úa tàn mục nát.
Cuối cùng, thời điểm giao mùa đã cận kề, mình chúc mọi người sống giữa đời vô thường vẫn an yên.