30/09/2021
Chia tay Bình Dương
1. Cuộc chiến liên tục hơn 30 ngày không nghỉ đã bào mòn sức khỏe, làm việc quá sức, mất nước liên tục, thường xuyên căng thẳng tinh thần, tôi đã sụt 6 kg. Mỗi ngày làm việc tôi luôn tự tìm cho mình niềm vui trong công việc. Nào, vào buồng bệnh xem các bệnh nhân đang thở máy có khá hơn chút nào không, bệnh nhân suy thận có nước tiểu chưa, bệnh nhân tràn khí dưới da có giảm chút nào không. Và tìm những mốc ngắn hạn để vượt qua. Buổi sáng thì cố lên, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, buổi chiều thì cố lên, sắp tới giờ về rồi. Cố lên từng nấc, từng nấc một. Tuần cuối tôi biết mình kiệt sức, thường xuyên bị cảm lạnh, sáng dậy rất mệt mỏi, tim luôn đập nhanh, như hụt hơi. Phải chia tay thôi, phải về nghỉ vì nếu để bệnh ra thì khổ mọi người phải phục vụ mình. Nhưng mà nghĩ khi dịch chưa hết thì trong lòng áy náy.
2. Tôi và một số người được về trước, nhưng cuộc chiến ở tầng bệnh nặng nhất vẫn đang tiếp diễn. Ở các tầng dưới bệnh nhẹ hơn đang ra viện, quy mô giảm dần. Còn ở bệnh viện tầng ba bệnh nhân nặng càng nặng hơn. Các đồng đội của tôi còn vất vả nhiều hơn. Buổi sáng qua sau giao ban là những phút giây chia tay ngắn gọn nhưng cảm động với khoa. Trưởng khoa, bác sĩ trẻ tài năng Lê Minh Ngọc, các bác sĩ cọc 1 trưởng tua, Bs Hùng, Bs Chính, Bs Thanh, rồi Bs Huyền, Bs Tú, Bs Long, Bs Giang, Bs Tiến, Bs Tuấn Anh, các bác sĩ nội trú trẻ năm nhất, rồi Bs Lê Văn Tiến, giảng viên trẻ của Đại học YHN, Bs Trịnh Văn Lâm trưởng đoàn Thanh Hóa, rồi các điều dưỡng trưởng Chị Ánh, chị Oanh, anh Nam, các điều dưỡng Mai, Tuyền, Nhi, K’ Thương… và còn nhiều người nữa tôi chưa kịp biết tên các bạn từ các đoàn Đà Nẵng, Thanh Hóa, tình nguyện viên từ Tp HCM Bs Phạm Minh Dân… Đủ cả giọng nói ba miền Bắc Trung Nam. Các bạn vẫn miệt mài chiến đấu cho đến ngày đầy lùi hoàn toàn dịch bệnh. Tôi nhớ các bạn nhiều.
3. Trong hơn một tháng qua tôi đã thu nhận được rất nhiều. Cái được lớn nhất là cái cảm giác được hòa mình vào việc chung, được đóng góp chút sức lực nhỏ bé vào việc nghĩa. Cái cảm giác này hạnh phúc vô cùng. Nhiều người cũng muốn đi, nhưng mỗi người một hoàn cảnh, không phải ai cũng được toại nguyện. Nên tôi thấy mình là người may mắn. Cái được thứ hai là tôi đã vượt qua nỗi sợ của bản thân. Sợ chứ. Khi biết tin tôi định đi vào vùng dịch, một người bạn gửi cho tôi một thống kê về tử vong do Covid của WHO, trong đó cho thấy so với người ở độ tuổi 20, thì những người trên 60 như tôi, nếu mắc Covid thì tỷ lệ nhập viện cao hơn gấp 4 lần, tỷ lệ tử vong cao gấp 35 lần. Các cháu ở khoa khi biết tin tôi xin đi thì chúng nó trầm hẳn xuống, nói: người ta tránh không được, bác đi làm gì. Còn vợ con thì ngay từ đầu đã ngăn cản rồi. Nhưng tôi biết nếu tôi không đi thì tôi cũng rất khó sống với cái dằn vặt vì đứng ngoài cuộc chống dịch. Nên vẫn quyết tâm đi. Và đến tận bây giờ vẫn chưa bị nhiễm. Nên bài học rút ra là: Tâm bão là nơi bình yên nhất.
4. Nói vui vậy thôi, chứ việc tôi và đồng đội cho dù ở ngay tâm dịch nhưng vẫn an toàn, thì công đầu thuộc về cách tổ chức bệnh viện rất khoa học của Bệnh viện Đại Học Y Hà Nội. Phân chia vùng nhiễm khuẩn rõ ràng, hợp lý. Thực hiện các nguyên tắc khử khuẩn chặt chẽ. Đồ bảo hộ đầy đủ, chất lượng đảm bảo. Ý thức nhân viên tự giác cao. Cùng với đó là cơ sở vật chất tuyệt vời của Bệnh viện Quốc tế Becamex: hệ thống thông gió tốt, cửa kính lớn khử khuẩn bằng tia nắng, hệ thống toilet rất nhiều và cực kỳ sạch sẽ, hệ thống buồng tắm khử trùng rất đầy đủ, luôn có nước nóng, đội ngũ vệ sinh rất chuyên nghiệp… Tất cả đã bảo vệ nhân viên không bị lây nhiễm, giữ được quân số chiến đấu. Không như nhiều nơi bị dính Covid hầu như toàn bộ. Trong quãng đời 60 năm của mình, tôi chưa khi nào sạch đến thế, ngày tắm 3 lần, suốt trong 37 ngày.
5. Dịch bệnh khốc liệt. Số người ra đi nhiều quá, rất ám ảnh. Tôi phải cố tìm trong bức tranh u ám ấy chút ánh sáng ấm áp. Tôi nhớ buồng bệnh nặng, buồng số 8. Những bệnh nhân này là bệnh nhân đầu tiên của tôi, được tôi chăm chút tỷ mỉ, tự tay ghi chép cho thuốc hàng ngày. Sau này khi lực lượng tăng cường nhiều hơn, thì tôi tự lui lại, nhường cho các bác sĩ nội trú trẻ thể hiện. Trong 7 bệnh nhân đầu tiên ấy có chắc chắn 3 người sống sót và nay đã ra viện hoặc chuẩn bị ra viện. Giường số 14 Đinh Văn Nam, giường số 15 Lưu Ngọc Xứng, giường số 16 Huỳnh Thị Phương. Khi bệnh nhân Nam bỏ được oxi dòng cao HFNC, chỉ cần thở mask, tôi đã quá xúc động viết về ca bệnh này đưa lên facebook. Bài viết của tôi mau chóng được truyền thông trong nước và cả quốc tế đưa lại, tôi trở thành người nổi tiếng bất đắc dĩ. Điều ấy đã đem lại phiền toái cho tôi. Bệnh viện Becamex yêu cầu tôi gỡ bài. Tôi rất buồn vì bị hiểu lầm. Tôi vượt 2000 km, mạo hiểm mạng sống vào đây không phải cốt để tìm mấy cái nổi tiếng ảo như vậy. Tôi chỉ muốn chia vui cùng mọi người thôi.
6. Dịch bệnh đau thương này rồi sẽ qua đi, nhưng những tổn thương về vật chất và tinh thần sẽ còn lâu mới khắc phục hoàn toàn. Bản thân tôi cũng vậy. Cái cảm giác buồn, day dứt, áy náy chắc sẽ còn lâu mới nguôi ngoai. Chỉ có tình nghĩa đồng bào sẽ dần xoa dịu những vết thương lòng. Điều dưỡng Mai, người suốt ngày lảnh lót trả lời điện thoại: Điều dưỡng Mai lầu 5 xin nghe, quay cuồng với các loại thuốc men vật tư khổng lồ của bệnh phòng dã chiến, một hôm thỏ thẻ bảo tôi: Hôm nào bác ra, bác chụp chung với con kiểu ảnh nhé, con thích các bài viết của bác. Ôi, thật là cảm động. Và sáng nay hai bác cháu tôi đã chụp chung kiểu ảnh. Những kỷ niệm như thế sẽ giúp tôi nhớ về vụ dịch, nơi không chỉ có đau thương mà ở đó còn có rất nhiều ân tình mà rất lâu rồi ta mới lại dành cho nhau.
BÌNH DƯƠNG MAU KHOẺ
Nguồn: https://www.facebook.com/quan.thedan
=======
Chung tay: https://www.fb.com/BinhDuong.GiupNhauMuaDich/
Tham dự: https://www.fb.com/groups/binhduong.giupnhaumuadich/
Chat m.me/BinhDuong.GiupNhauMuaDich/
=======