04/09/2021
not a diary.
tớ nghĩ rằng, chưa khóc thật to thì chưa giải tỏa được. cũng lẽ đó, cuối ngày hôm nay tớ không ổn tẹo nào, nước mắt cũng trực trào ra ngoài nhưng lại được nén vào trong. tớ sợ tối nay khóc mắt sẽ sưng, và mai trên sân khấu sẽ không xinh đẹp.
lúc rời trường về nhà, trong tớ rất khó chịu, tớ suy nghĩ về mọi điều đang làm và tự hỏi: ủa, rồi bản thân làm những điều đó vì cái gì? tớ không trả lời được và dường như, tớ lại bắt đầu sự sợ hãi hồi xưa rồi. tớ vô hồn đến vậy, phải không?
tớ không sống với ba mẹ từ nhỏ, tớ ở với ông bà. nay mẹ đến mang cho tớ hộp ruốc to mẹ làm, tớ yêu và thương mẹ nhiều lắm nhưng người như tớ mà, đâu dễ dàng gì về mấy cái chuyện thể hiện tình cảm, những cái ôm, nụ hôn, nói lời cảm ơn tới mẹ. tớ thì tệ và những cảm xúc của tớ chỉ toàn gói gém ở những nơi đâu đâu, ở mhigfon_, ở Hallo, der Rosenbusch ist hoffen thôi. vào ngồi ăn bữa cơm, một bộ phim từ thời xưa, kèm với tình thương của mẹ để lại, mắt tớ ngấn nước. rốt cuộc, tớ tồn tại đến giờ, tớ sống đến giờ, tớ cố gắng từng ngày vì cái gì nào? à, vì gia đình, vì tình yêu, sự chăm sóc, quan tâm của mọi người từ nhỏ tới giờ. cũng vì để chứng minh cho khẳng định chắc nịch với mẹ và cậu, rằng tớ đây, tớ không bao giờ nghĩ quẩn, nghĩ đến việc tự tử vì những điều đó đều ngu xuẩn, mà tớ lại là một người thông minh!
ngồi nghe webinar một lúc tớ lại hỏi: rồi sao tớ phải làm điều này, sao tớ cứ phải làm bản thân lăn lộn suốt ngày? tớ rời phòng và cuộc gọi của thầy gọi đến, tớ lại suýt khóc ngay sau đó. thầy bảo, thầy thấy tớ để avt đen, thầy sợ tớ gặp chuyện gì rồi suy nghĩ lệch lạc. cảm ơn thầy rất nhiều vì sự quý mến dành cho tớ, là lá chắn, là tấm khiên chở che cho tớ trong suốt những năm học cấp 3, tớ biết ơn thầy vô cùng.
rồi ngay sau khi tớ soạn mấy dòng này, là nước mắt nhòe hết tay áo, đầu gối rồi. ôi trời, sáng mai tớ sẽ nói sao với cặp mắt sưng đây. tớ ấy mà, những thứ trong đầu tớ ấy mà, nó đấu tranh suốt ngày, lộn xộn, rối rem, không lối thoát. cái bản chất của tớ sinh ra đã mang vẻ đượm buồn nào đó rồi, tớ đã cố gắng cười, nở một nụ cười thật tươi, thật tươi để nhận lại toàn sự đánh giá hm ỉu xìu, buồn bã thế,... không phải rằng tớ đã cố gắng sao, không phải rằng mọi người nên công nhận sự cười của tớ sao?
khai giảng cuối cấp, tớ vinh dự được đứng trên sân khấu với vai trò dẫn chương trình thay vì các bạn phải ngồi qua màn hình xem online. tớ đã làm trọn tất cả, và sẽ là lần cuối tớ xuất hiện ở đó, ở chính sân khấu đó. vì tớ, là tớ đây này, tớ muốn sống cuộc sống chỉ riêng tớ thôi, tớ không cần ai cả.